"A a a a a a a a a a a ……"Thẩm Thanh Song đau lòng điên cuồng hét lên một tiếng, mái tóc dài của cô bay lên mà không hề có gió.
Điền Thất và một sát thủ chỉ cảm thấy đầu đau nhói, ngay sau đó, đầu của bọn họ giống như bị nhét một quả bom, phát ra hai tiếng "Bùm bùm”, nháy mắt nổ tung như quả dưa hấu.
Máu ! Não ! Thịt vụn! Giống như một cơn mưa tên, vương vãi ra khắp nơi.
Dưới lòng căm thù ngút trời, Thẩm Thanh Song không buông tha cho hai tên sát thủ đã chết dưới ngân châm của Củng Thẩn, cô cũng dùng sức mạnh tinh thân nổ vỡ nát đầu của bọn họ.
Sau khi giết đám người Điền Thất, Thẩm Thanh Song cũng cảm thấy đầu của mình bắt đầu đau nhói, đây là trạng thái sức mạnh tinh thần bị quá tải và bị tổn hại nghiêm trọng!Nhưng cô không quan tâm lắm, anh Củng của cô đã bị bọn họ giết chết!Cô phải báo thù cho anh! Báo thù! Báo thù!Nếu cô không thể báo thù cho anh ấy, cho dù có chết cô cũng không nhắm mắt!Nghĩ đến người anh ấp ám của mình, Thẩm Thanh Song chảy hai hàng huyết lệ, sức mạnh tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng đã khiến cô bị thương, trước mắt chợt tốt sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Quá trình ám sát, dùng ngân châm phản kích, Củng Thần bảo vệ Thẩm Thanh Song dưới thân mình, Thẩm Thanh Song dùng sức mạnh tinh thần để tiêu diệt Điền Thất và những người khác, dường như đã trải qua một thời gian dài, trên thực tế, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong đúng một phút đồng hồ ngẳn ngủi.
Trong phút ngắn ngủi này, sinh tử của biết bao người đã được định đoạt.
Cuộc sống đôi khi thật ngoan cường.
Nhưng đôi khi, nó thật ! mong manh.
Vào lúc Thẩm Thanh Song bất tỉnh, một người thanh niên nhanh chóng lật Củng Thần đang nằm trên người cô ra, bế Thẩm Thanh Song lên rồi bỏ chạy.
Khi người đàn ông ôm Thẩm Thanh Song lên một chiếc máy bay thẳng khác đang chờ sẵn ở sân bay