Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Cha Của Đứa Nhỏ


trước sau

Cố Tiểu Khê kinh ngạc nhìn Mục Vũ Phi không thôi. Người này thực sự có can đảm làm một việc như vậy, cư nhiên dám réo gọi sát thần Lương Ngọc Tường kia? Lẽ nào Mục Vũ Phi lại không sợ hay sao? Không đợi Cố Tiểu Khê lên tiếng nhắc nhở, cửa phòng lập tức đã bị đá văng, Lương Ngọc Tường đen mặt đứng ở cửa miệng, vẻ mặt đầy sát ý nhìn Mục Vũ Phi.

"A, cha của đứa nhỏ à, anh đã trở lại? Mau tới đây nếm thử một miếng đi. Cái món thịt nướng này thật sự cũng không tệ đâu. Miếng thịt chất lượng, thật non mềm, bỏ vào miệng là tan luôn! Đến đây đi, đừng có khách khí với em! Em mời anh ăn đó, anh nên bỏ cái quai hàm ra, mạnh mẽ ăn vào, đừng có mà phụ một phen ý tốt của em đấy nhé!" Mục Vũ Phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hướng về phía Lương Ngọc Tường vẫy vẫy tay nói.

Cố Tiểu Khê vốn đang hoảng sợ bất an, lúc này lại bị sức mạnh của trò đùa của Mục Vũ Phi vốn không sợ chết, làm cho tức cười. Cô không nhịn được liền bật cười ra tiếng. Nhưng tiếng cười vừa mới định thoát ra khỏi miệng một cái, đã bị cô che miệng ép phải nhịn trở về, run run núp ở bên người Mục Vũ Phi, lo sợ nhìn sắc mặt của Lương Ngọc Tường càng thêm tối đen.

Lương Ngọc Tường nhìn thấy Cố Tiểu Khê lúc nãy chợt lóe lên một ý cười tươi lại có một chút hoảng sợ. Nhưng mà lại thấy cô sợ bản thân mình như thế, lửa giận trong lòng Lương Ngọc Tường lại hứng khởi bốc lên ngùn ngụt. Lương Ngọc Tường cắn răng, nói gằn từng chữ: "Mục Vũ Phi, cô đừng tưởng rằng cô là vợ của Vũ Thiên thì tôi cũng sẽ không dám động tới cô đâu!"

Mục Vũ Phi liền vỗ bàn một cái, đứng lên, nói vẻ cà lơ phất phơ: "Tôi đây liền ỷ vào thân phận của mình để ức hiếp anh đấy, bây giờ anh có thể làm gì được tôi chứ? Anh cắn tôi à!"

Lãnh Phong đột nhiên lui lại sau một bước cúi đầu xuống. Anh thật không dám để cho người khác nhìn thấy khóe miệng của mình đang toét ra cười. Lãnh Phong nhìn ra vị Vũ thiếu phu nhân này xem chừng không bị khinh bỉ như Cố tiểu thư, vì Cố tiểu thư mà xuất đầu tranh đấu! Anh lắc lắc đầu cảm khái, ngay cả Vũ thiếu phu nhân cũng đều nhìn ra được Cố tiểu thư tuy rằng bị thiếu chủ dùng mọi cách ức hiếp, nhưng mà từ vẫn đáy lòng vẫn luôn yêu thiếu chủ. Vì sao thiếu chủ luôn luôn không bao giờ phát hiện ra điều này, sau cùng lại còn cho rằng, Cố tiểu thư vì chán ghét mình mà muốn trốn thoát đi, để rồi sau đó lại liên tiếp bùng nổ lửa giận?

Lương Ngọc Tường bị Mục Vũ Phi chọc tức liền giận sôi lên. Nhưng quả thực là, sự
thật lại đúng như lời mà Mục Vũ Phi đã nói. Thân phận của Mục Vũ Phi, Lương Ngọc Tường không thể nào động đến được! Em trai của anh ta còn đang ở trong tay của người nhà họ Vũ. Gia đình bọn họ đối với anh ta có ân đức như vậy, cho dù như thế nào Lương Ngọc Tường cũng phải nhẫn nhịn!

Sắc mặt của Lương Ngọc Tường không tốt, ngồi xuống ở phía đối diện với Mục Vũ Phi, cười lạnh nói: "Tôi cũng không dám cắn cô! Cô nghĩ muốn ức hiếp tôi như thế nào thì cứ việc làm theo như vậy, có thể ức hiếp tôi mạnh mẽ thế nào cũng được, chỉ là ngàn vạn lần đừng có hạ thủ lưu tình!"

Mục Vũ Phi thấy Lương Ngọc Tường có chút tức giận như vậy, ngồi xuống, nói lời nói thấm thía: "Ngoan, bé ngoan mới có kẹo để ăn nhé!"

Mà nhân lúc trong người còn đang tức giận, Lương Ngọc Tường lướt qua bàn ăn, lập tức cầm lấy đôi đũa ăn cơm của Cố Tiểu Khê, dứt khoát không thèm nhìn vào Mục Vũ Phi.

"Anh không có gì nghĩ muốn nói với tôi hay sao?" Mục Vũ Phi thẳng tắp nhìn sang Lương Ngọc Tường."Nói thí dụ như nhà họ Vũ chẳng hạn?"

"Nói với cô thì có ích lợi gì chứ? Cô cảm thấy tôi có thể thả cô đi hay sao?" Lương Ngọc Tường hừ lạnh! Mục Vũ Phi cũng không một chút già mồm cãi láo, nói: "Nhưng mà tôi lại nhớ chồng của tôi thì làm thế nào?

Lương Ngọc Tường cũng thấy hứng thú rồi, liền nói như trêu chọc: "Mẹ của đứa nhỏ à, trước mặt tôi lại nghĩ tới người đàn ông khác như vậy, cô có thể có chút nào đáng tin hay không?"

"Cha của đứa trẻ! Trước mặt tôi, anh liền công nhiên thông đồng cùng với tiểu tam, còn buộc chặt Tiểu Khê lại ở bên cạnh tồi! Anh như vậy có thể đáng tin được chút nào hay sao?" Mục Vũ Phi rảnh rang cãi lại.

"Mục Vũ Phi!" Lương Ngọc Tường xù lông rồi.

"Ơi, tôi ở đây! Đừng có kêu lớn tiếng như vậy nữa! Sẽ làm cho con của chúng ta bị hoảng sợ đấy, không tốt chút nào đâu."

". . ."

Lãnh Phong lắc đầu liên tục. Thiếu chủ hiển nhiên không phải là đối thủ của Vũ thiếu phu nhân rồi! Chuyện này nếu đứng về phía người bị làm cho tức giận mà nói, người ta chính là thiếu phu nhân, hiển nhiên là kỹ thuật sẽ ở bậc cao nhất rồi. Nhìn thiếu chủ xem kìa, đều đã sắp bị tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói rồi !!

Truyện convert hay : Thần Y Đích Nữ: Đế Quân, Thỉnh Gả Thấp!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện