"Tiểu Duyên Duyên à.
.
." Mục Vũ Phi đối Thượng Duyên liếc mắt đưa tình.
Thượng Duyên hờ hững liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi một cái.
Giờ phút này bọn họ đều ở trong văn phòng của hội học sinh, hội trưởng nằm sấp ở trên bàn đang ngủ.
Ngồi trên ghế sô pha với tư cách là trưởng ban Ban văn nghệ, cô đang nhàm chán đọc tờ tạp chí bát quái.
"Tiểu Duyên Duyên à.
.
.
Thân là một thành viên của hội học sinh, có đôi khi là phải học được sự biết hy sinh!" Mục Vũ Phi gia tăng âm lượng.
Thượng Duyên giống như bị chẹn họng, nhớ tới cảm giác thống khổ không muốn sống về trải nghiệm vô nhân đạo của mình.
Tuy rằng bản thân Thượng Duyên cũng có cảm tình tốt với Mục Vũ Phi, nhưng là mới đầu cô cũng không có dự định tiến vào hội học sinh này.
Nhưng mà cái con người hèn hạ Mục Vũ Phi kia vậy mà lại cư nhiên lấy đi mắt kính của Phương Gián.
Lúc đó đeo cái mắt kính nam sinh này liền hóa thân thành hot boy, không thua gì Vũ Thiên, thậm chí còn mạnh hơn cả đệ nhị soái ca Lương Ngọc Phi.
Hai người liền chạy đến đứng ở cửa câu lạc bộ kịch như vậy, cái gì cũng không nói, liền hướng về phía cô liếc mắt đưa tình.
.
.
.
Cô liền rơi vào tay giặc rồi.
Nhớ tới việc đáng tiếc suốt đời kia, Thượng Duyên không nhịn được mà dùng đầu đập lên cái bàn.
Cô hiểu rất rõ ràng một từ hy sinh của Mục Vũ Phi.
Nói đúng ra là cô đứng ở trong phòng thể dục liếc mắt đưa tình đối với Lương Ngọc Phi.
Trời ạ!
Thượng Duyên nổi nóng,