Cha Khang nhìn vẻ mặt bi thương thảm thiết của con gái, cũng không nén nhịn được mà trở nên bi thương.
Ngày xưa ấy, ông đã phải dùng hết tâm cơ để cưới mẹ của Khang Từ về làm vợ, thế nhưng mà người vợ của ông sau khi sinh hạ đứa nhỏ, không có bao lâu liền qua đời.
Trong lòng ông có biết bao bi thương phẫn uất, khó chịu ấm ức.
Thế nhưng khi nhìn thấy đứa con gái của mình càng lớn lại càng giống người vợ đã quá cố của mình, ông liền một lòng một dạ dồn hết tình yêu của mình ở trên người con gái, coi Khang Từ giống như tiểu công chúa vậy, nâng niu con gái ở trong lòng bàn tay để mà cung phụng, con gái muốn cái gì thì cho cái đó.
Nhưng mà chờ đến khi Khang Từ trưởng thành, ông mới phát hiện, ông vậy mà đã dạy dỗ nuôi dưỡng con gái không thành tài! Hồi nhỏ bị người cô thiết kế đưa đến bên người Vũ Thiên, không chỉ có liên lụy mất cả trái tim, mà khi trở lại còn bị vết thương chồng chất.
Chuyện khi đó trừ bỏ đau lòng chỉ thân xác đến tiều tụy.
Ba năm trước con gái ông liền bị lợi dụng càng triệt để hơn nữa, không những chỉ có mất mặt xấu hổ mà còn bị hủy đi sự trong sạch của mình.
Còn lần này thì sao đây? Vũ Phượng Kiều không đầu óc, chẳng lẽ con gái của ông cũng không còn đầu óc nữa sao?
Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy chứ? Nhà người ta con cái đều có tư thế long phượng, trong khi con gái của mình rõ ràng sinh ra là kim chi ngọc diệp, vì sao lại không có tí ti tài ba nào chứ? Cha Khang thống khổ lắc lắc đầu.
"Ba, " Khang Từ lệ rơi đầy mặt bổ nhào vào trong lòng cha của mình, nghẹn ngào nói: "Con van cầu ba đó, ba nhất định phải giúp con! Con hiện tại biến thành cái bộ dạng này, cũng đều là do Mục Vũ Phi… Con nhất định phải bắt cô sống không bằng chết!"
Cha Khang run run phủ tay lên đỉnh đầu con gái, vuốt ve mái tóc của cô, đấu tranh thật lâu mới tàn nhẫn, quyết tâm đẩy con gái ra, "Con biến thành như bây giờ không phải là do lỗi của Mục Vũ Phi, vì sao con lại không chịu hiểu như vậy chứ? Vũ Thiên căn bản là không có yêu con! Mà con bị người ta lợi dụng, cũng là vì con gieo gió gặt bão, dễ tin người kia.
Vì sao con cứ không chịu nhìn nhận cho rõ, mà cứ nhất định phải tranh giành khẩu khí tức giận như vậy chứ?"
Khang Từ thấy người cha của mình vậy mà lại cự tuyệt ý muốn của bản thân mình, trong cơn giận dữ không khỏi phát cuồng, liền quát um lên: "Ông căn bản là không coi tôi là con gái của mình, trong lòng ông cũng chỉ có những đứa con trai kia của ông mà thôi! Bọn họ từng đứa từng đứa đều là đồ con hoang, căn bản là không xứng đáng có dòng máu của nhà họ Khang chảy trong người! Buồn cười thật đó! Ba ba à, ông còn quan tâm ưu ái bọn chúng như vậy, phỏng có ích lợi gì đây? ! Tôi đây mới chính là người thừa kế duy