Mục Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, quanh thân tản mát ra một luồng khí áp lạnh lẽo mạnh mẽ.
Luồng khí áp này mạnh mẽ đến nỗi khiến cho Trần Phó liền cảm thấy có chút nghi ngờ, đây thực sự chỉ là một cô nhóc mới trưởng thành hay sao? Chỉ thấy cô chậm rãi ngồi xuống ở trên ghế so pha uống một ngụm trà, lạnh lùng nhìn nữ nhân viên phục vụ đang ngồi ở trên mặt đất, miệng câm như hến.
"Tôi cho cô một sự lựa chọn.
@MeBau*[email protected]@ Nếu cô vẫn còn muốn bỏ đi, thì sớm mà hành động khi chưa muộn! Tôi đây không nuôi dưỡng kẻ rảnh rỗi.
Còn nếu không muốn bỏ đi thì tôi giao cho cô làm quản lý đại sảnh, giữ đúng khuôn phép, quản lí cấp dưới cho tốt.
Xảy ra sai sót chậm trễ gì đó, tôi sẽ chỉ có hỏi cô!"
Nữ nhân viên phục vụ kia vốn là cho là mình chọc phải lông của thiếu phu nhân, nhất định sẽ bị cuốn gói.
Giờ phút này nghe thấy bản thân mình không chỉ có không bị mất đi công tác, mà còn được thăng chức nữa, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bỗng chốc có chút trở nên mờ mịt.
Nhưng mà cô cũng coi như có phản ứng nhanh chóng, lau quệt vội nước mắt rồi đứng lên, sau đó hướng về phía Mục Vũ Phi hành lễ rất là cung kính.
"Được rồi, đi ra ngoài đi!" Mục Vũ Phi vẫy vẫy tay.
Ánh mắt của cô mang vẻ rất là tán thưởng.
Xem ra đây đúng là một tài năng đáng được bồi dưỡng.
Người nữ nhân viên phục vụ kia đi rồi, cũng chỉ còn lại có