"Đã thấy chưa, đúng là một loại phụ nữ không ra gì.
Ánh mắt của Dany quả nhiên là bị mù rồi !" Monica cắn răng nghiến lợi hứ lên một tiếng.
Việc mà Mục Vũ Phi lo lắng cũng không phải là điều này, nếu nói là Dany thật sự thích một người phụ nữ như vậy, đó cũng là một sở thích riêng của cá nhân.
Điều mà cô nghĩ đến chính là, không biết liệu Annie có đối xử tốt với Lôi hay không.
Cho dù là cô ta lạnh lùng tỏ ý không liên quan gì đối với Lôi cũng là tốt rồi.
Chỉ sợ nhất chính là, trong lòng của Annie có tâm địa không tốt, sẽ xuống tay đối với Lôi.
Đó là một kết quả mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.
Đẳng cấp hội sở của Xuân Nguyệt rất cao, hơn nữa không khí lại sôi động dị thường.
Nhóm người của Karen đều không thể nào nén nhịn được, liền tiến đến gần trong sàn cùng nhảy múa.
Mục Vũ Phi vỗ vỗ lên bả vai Xuân Nguyệt, rồi sau đó liền đi tới bên người Vũ Thiên đang ngồi ở quầy bar.
Hội sở của Xuân Nguyệt là nơi chỉ có những người có thẻ hội viên cao cấp thì mới có thể tới chơi, là nơi chỉ cung cấp cho xã hội thượng lưu ở thành phố A tới để hưởng lạc.
Mà Vũ Thiên ở thành phố A này, chính là một người nổi danh giống như sấm động trên đầu vậy.
Ngoại trừ cô vợ nhỏ của mình, Vũ Thiên cũng nổi danh là người không thích gần nữ sắc.
Cho nên trong vòng bán kính một thước ở chung quanh anh, luôn tạo thành một vòng trống vằng không người.
"Ông xã!" Mục Vũ Phi theo phía sau liền ôm lấy cổ của Vũ Thiên, ngọt ngào nói, "Vì sao chồng em nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng đều đẹp trai như vậy chứ?"
Vũ Thiên kéo mở tay của Mục Vũ Phi ra, bế cô lên ngồi yên ở trên chân mình.
Vừa rồi thời điểm Mục Vũ Phi đi đến gần, Vũ Thiên cũng đã cảm thấy được, cho nên cô mới có thể yên ổn đi tới.
Còn nếu là một phụ nữ khác, thì e rằng cũng không thể nào gặp may mắn như vậy rồi.
Mục Vũ Phi liền giống như một con mèo dựa vào trong lòng Vũ Thiên.
Cô còn nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa lên cái cằm của anh.
Ở trên mặt của anh có lờ mờ một chút màu xanh nhạt của râu, tuy rằng rất ngắn, nhưng mà vẫn bị Mục Vũ Phi phát hiện ra.
Vũ Thiên liền cọ xát cằm lên lòng bàn tay của Mục Vũ Phi.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa, đã khiến cho Mục Vũ Phi đang trốn ở trong lòng anh cười cười đến run rẩy hết cả người.
Vũ Thiên nắm giữ cô lấy bàn tay không an phận của Mục Vũ Phi, thở dài nói: "Nếu như em cứ luôn luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt quá."
Gương mặt của Mục Vũ Phi đều như muốn co rút cả lại.
Cô như thế này mà cũng được gọi là ngoan ngoãn sao? Xem ra ý thích của Vũ Thiên cũng thật là cực kỳ không bình thường.
Cô níu chặt lấy cổ áo của Vũ Thiên, vùi mặt ở trong bộ ngực