Trước kia thiếu phu nhân không ở đây, sau mỗi lần Vũ thiếu bị thương anh ấy đều có thể nhanh chóng khôi phục lại được thần trí.
Bởi vì Vũ thiếu chỉ sợ lúc ngài ấy hôn mê, thiếu phu nhân sẽ đến thăm ngài ấy, nếu như thiếu phu nhân nhìn thấy bộ dáng thê thảm kia của ngài ấy, thì sẽ làm cho thiếu phu nhân lo lắng.
Hiện tại có thể là vì thiếu phu nhân ở bên cạnh làm bạn với ngài ấy rồi, trong lòng Vũ thiếu thấy an tâm, cho nên ngài ấy mới cho phép bản thân mình bộc lộ ra mặt yếu đuối của mình! Thân thể nhiều năm mỏi mệt trong lúc này bỗng chốc đều bộc phát ra…”
Nghe hết câu lải nhải kia của Ảnh tử, Đoan Mộc che mặt lại, "Được rồi, cậu chớ ở trước mặt ta mà nói Vũ Thiên yêu Mục Vũ Phi nhiều đến mức độ nào như vậy nữa.
Cậu là anh ruột tôi có được hay không? Tôi thật sự là đã bị bại bởi cậu rồi đó! Hiện tại tôi cũng không còn có ý nghĩ tới việc muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bây giờ hay là về sau cũng thế, cậu cứ việc giấu kín những tâm tình đó của cậu ở trong bụng đi! Tôi thực sự chưa từng bao giờ thấy có người nào lại trung thành như vậy, ầm ầm nói ra một đống lớn những câu nói giống như là đâm chọc vào trái tim tôi vậy!"
Cũng ít có người chồng nào như vậy.
Ảnh tử vỗ vỗ lên bờ vai của Đoan Mộc khoan khoái nở nụ cười.
Bất kể như thế nào, mục đích của anh đều đã đạt được rồi, mà Đoan Mộc cũng đã hiểu.
Anh còn nhớ rõ, Mục Vũ Phi trước kia, thời điểm kích thích anh, cô cũng đều nói những câu nói giống như là có thể đâm chọc làm cho trái tim người ta phải đổ máu vậy.
Đoan Mộc anh hôm nay bất quá chỉ là một vật nho nhỏ để thí nghiệm mà thôi! Quả nhiên là thình lình bất ngờ rất kích thích lòng người khác.
Sau một tuần phẫu thuật, Vũ Thiên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thân thể anh tuy có chút suy yếu, nhưng hiệu quả của cuộc phẫu thuật lại tốt đến thần kỳ.
Miệng vết thương cũng khép lại nhanh vượt quá sưc tưởng tượng.
Mục Vũ Phi mỗi ngày đều đếm từng ngày trôi qua, trầm mặc vuốt ve dấu hôn trên cần cổ của mình đang nhạt dần.
Bất quá sự trầm mặc của cô chỉ ở dưới tình huống có người ở đó.
Vào thời điểm không có người khác thì Mục Vũ Phi vẫn ngồi ở bên người Vũ Thiên, lôi kéo tay anh mà nói chuyện.
Cô nói đủ thứ chuyện loạn xạ trên đời, bình thường cứ nghĩ đến cái gì thì liền nói cái nấy.
Có đôi khi cô nói chút chuyện lý thú hồi nhỏ, có đôi khi lại nói chút những chuyện mặc sức tưởng tượng về sau này.
Nhưng mà Vũ Thiên vẫn giống như đang ngủ say như cũ, giống như anh muốn luôn luôn