Vũ Phượng Kiều nghe thấy vậy liền cực kỳ tức giận.
Mỏ dầu ở tỉnh H chính là do chồng của mình đang tham dự.
Nếu như phái Trần Phó đi đến đó, vậy thì ông chồng của bà sẽ phải đặt ở nơi nào chứ? Đây không phải là đã tự tìm phiền phức cho bà rồi hay sao! Vũ Phượng Kiều vừa muốn mở miệng nói lời răn dạy, thì lại nghe thấy có tiếng chuống điện thoại di động của người nào đó vang lên.
Mục Vũ Phi nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó định đi qua một bên để nghe điện thoại.
Ánh mắt của Vũ Phượng Kiều chợt lóe, liền ngăn cản Mục Vũ Phi lại, nói: "Ở đây đều là người trong nhà, có việc gì mà không thể nói chứ? Cứ để cho tất cả mọi người được nghe một chút chứ sao."
Mục Vũ Phi giận quá hóa cười, liền dạ một tiếng, liền bắt máy điện thoại mở loa ngoài ra.
"Tiểu thư, tôi đã tìm được Lưu Hướng, người phụ trách vùng than đá phía Tây Bắc.
Nhưng mà lúc này anh đã chuyển hai triệu ra nước ngoài rồi ạ! Anh nói cho dù chúng ta không để cho anh phụ trách chỗ này, vậy thì một phân tiền anh cũng sẽ không chịu nhổ ra đâu."
Nghe vậy cả người Vũ Phượng Kiều liền chấn động.
Mối quan hệ giữa Lưu Hướng và Trần Phó cũng không sai biệt lắm, cũng là trải qua sự giới thiệu của bà mà đến đây được! Thời gian trước Lưu Hướng nói muốn đầu tư một hạng mục nên đã tham ô một chút tiền quỹ của công ty, lại còn tặng cho bà một món quà quý giá, để nhờ bà nói tốt giúp một chút cho hắn ở nhà họ Vũ.
Không nghĩ tới lại là vì nuốt tiền riêng?!
Mục Vũ Phi cười lạnh một tiếng, cả người tản mát ra vẻ sát khí cố đè nén.
Cô nói một câu không mang theo chút tình cảm nào: "Anh có phải càng lớn càng trở nên trẻ con lại rồi hay không, hả? Một chút chuyện nhỏ ấy mà cũng làm không xong nổi như vậy? Hãy nhổ từng cái răng nanh của hắn, từng cái, từng cái một cho tôi.
Nếu như hắn vẫn còn không chịu nhả ra số tiền đã tham ô kia, vậy thì anh hãy tiếp chặt dần từng ngón tay của hắn cho tôi.
Nói cho hắn biết trong vòng ba ngày nếu không chịu bỏ ra ba triệu, còn có cái khế ước mua bán nhà ở khu nhà cấp cao kia nữa.
Nếu vẫn không chịu nhả số tiền ấy ra, thì hãy bảo với người nhà của hắn đến mà nhặt xác."
"Nhưng mà đó là người họ hàng xa của nhà họ Vũ..."
"Tôi nói cho anh biết, cho dù có là bố đẻ của hắn cũng đừng có mơ tưởng tham ô một phân tiền ở chỗ này của tôi!"
Cúp điện thoại, Mục Vũ Phi lại giống như người không có việc gì vậy, một lần nữa, trên mặt lại treo một nụ cười, nhìn Vũ Phượng Kiều cả người đang run rẩy, mềm giọng nhẹ nhàng hỏi: "Cô cô à, chúng ta mới vừa nói chuyện đến chỗ nào rồi ấy nhỉ? Cháu cảm thấy, vẫn là nên phái Trần Phó đến mỏ dầu ở tỉnh H đi.
Nhưng mà nền móng nghiệp