Đáng chết! Chết thì chết đi! Vũ Thiên cắn răng một cái, vươn tay run run vuốt mái tóc của Vũ Ngôn, mỉm cười ý bảo cậu bé có thể bắt đầu nói.
Vũ Ngôn cao hứng lôi kéo tay của Vũ Thiên, bắt đầu giảng thuật phiên bản “Người đẹp ngủ trong rừng” của mình: “Ngày xửa ngày xưa, cách đây thật lâu, có một đôi vợ chồng lớn tuổi sinh ra một người con gái vô cùng xinh xắn.
Thế nhưng mà người con gái ấy lại bị một mụ phù thủy nguyền rủa, nói rằng cô gái nọ sẽ bị tống vào ngục giam.
Khi đến thời điểm cô gái được mười lăm tuổi, quả nhiên cô liền bị vu vạ cho tội giết người mà bị tống giam vào trong ngục.
Sau khi bị bỏ tù, tinh thần của cô gái liền bị hỏng mất, chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Nhưng cô gái xinh đẹp này có một tình nhân.
Tình nhân của cô vì muốn cứu người yêu nên không tiếc hy sinh thân mình để trở thành kẻ khả nghi.
Anh ta xăm bản thiết kế nơi ngục giam cô gái kia lên trên thân mình.
Rồi sau đó sắm vai nhân vật anh hùng, đơn thương độc mã tiến vào ngục giam cứu được người đẹp đang say ngủ ra ngoài.
.
.
Đây là phiên bản sau này đã được Vũ Thiên tổng kết quy nạp lại, bởi Vũ Ngôn cũng vẫn chưa có đủ năng lực tự thuật mạnh như vậy.
Vũ Thiên hiện tại còn giống như có kích động, chính là sau khi về nhà sẽ liền phải đập hết sạch ti vi đi! Mấy đứa nhỏ xem bộ phim “Vượt ngục” xong liền lập tức học theo những cử chỉ điên rồ rồi, mà Vũ Thiên anh, sau khi nghe thấy chuyện như vậy thần kinh giống như lại đã bị thất thường rồi ! Vũ Thiên mắt lạnh căm tức nhìn Ảnh tử, dùng ánh mắt trách cứ anh ta, lẽ ra không nên để cho bọn nhỏ xem mấy cái bộ phim kỳ quái trên ti vi như vậy! Nội tâm Ảnh tử so với bất cứ ai khác đều khổ sở hơn.
Đây chính là ở đất nước A, các chương trình phát sóng trên ti vi đều là tiếng Anh.
Mấy đứa nhỏ nghe nhưng không thể nào hiểu được, tất cả hoàn toàn đều là dựa vào phỏng đoán và lý giải mà thôi! Vũ đại thiếu gia hiện giờ vẫn còn không biết bọn nhỏ đã từng hỏi anh rằng, có phải là vai nam chính rất muốn đi cứu tình nhân của mình hay không? Chuyện này, nếu như để cho Vũ Thiên biết được, liệu có phải là lột da rút gân, rút xương của anh ra hay không?
"Hu hu, tôi cũng vậy, đúng là một người mang số khổ mà!" Ảnh tử ngồi ở bên cạnh Mục Vũ Phi, ôm một cái gối ôm khác, rên rỉ nói.
Vũ Thiên thực sự có chút tức giận.
Anh vuốt ngực liền thở gấp hổn hển.
Cũng không biết là anh tức giận nhiều hơn hay là cười nhiều hơn nữa.
Tóm lại nhìn Mục Vũ Phi lẫn Ảnh tử là liền cảm thấy tim đập nhanh một hồi.
Mục Vũ Phi lập tức cho Ảnh tử một ánh mắt, Ảnh tử liền nói anh sẽ dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài đi dạo, Hoàn cảnh trong bệnh viện như thế này cảm thấy rất bị đè nén rồi, sẽ làm cho bọn trẻ ngột ngạt không tốt.
Vũ Thiên nhìn theo Ảnh tử dẫn bọn trẻ con đi ra ngoài, sau đó anh liền lạnh mặt nhìn Mục Vũ Phi, hận không thể ăn sống nuốt tươi Mục Vũ Phi ngay được! Vũ Ngôn hiện tại đã biểu hiện ra đầy đủ dục vọng của mình,