Mục Vũ Phi lắc đầu giống như chiếc trống lắc vậy.
Đúng là chuyện nực cười mà cô làm sao có thể ngoan ngoãn chịu đi vào khuôn khổ, đi theo anh về nhà được chứ? Đây không phải là biết rõ núi có hổ lại cứ hướng núi có hổ mà đi sao! Cô cũng không phải là người đầu óc bị nước tràn vào!
"Được rồi! Đã vậy thì không trở về nhà nữa.
Để anh dẫn em đi đến một nơi này rất hay."
Vũ Thiên thần thần bí bí dẫn Mục Vũ Phi đến giáo đường.
Nơi đó trống trải không người, chỉ có một Mục Sư thân mình như biến chất, thẳng lưng đứng ở bên dưới pho tượng Chúa Jesus.
@MeBau*[email protected]@ Sau khi Mục Vũ Phi đến gần, vị Mục Sư kia liền quay người lại, Mục Vũ Phi nhìn thấy gương mặt của vị Mục Sư kia, tiếp sau đó liền cười không thể kiềm chế nổi.
"Tân nương, ở lĩnh vực thần thánh này, phiền toái ngài hãy nghiêm túc một chút!" Âu Văn Phú tay nâng quyển kinh thánh, trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy bất mãn.
Mục Vũ Phi ho khụ khụ, nhẫn nhịn lại ý cười, nhìn chung quanh hỏi: " Mục Sư của nơi này đi đâu mất rồi? Có phải là đã bị lời nói của ngài hủy diệt mất rồi hay không? Ngài tiêu diệt sứ đồ của thần như vậy, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), có thể nói là rất bất kính đối với thần linh đó!"
Âu Văn Phú áp chế lại gân xanh trên trán, một bộ nghiêm trang mở quyển Thánh kinh ra tuyên đọc, nói: " Lạy Chúa, chúng con đến trước mặt Chúa để chứng kiến và chúc phúc cho đôi nam nữ bước vào thánh đường hôn lễ.
Theo ý Chúa, hai người hợp lại thành một gia đình , chúng con cử hành hôn lễ để cùng nhau chung sống đến bạch đầu giai lão, đến mãi mãi về sau; từ đây đi chung một con đường, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau; diễnđànlêquýđôn Đức Cha trên trời chúc phúc cho gia đình; Khích lệ vợ chồng vui hưởng ân điển dư dật; Được Đức Thánh Linh soi dẫn; kính yêu Đấng Cứu Rỗi; Ca ngợi trước mặt Chúa trong suốt cuộc đời.”
Tiếp sau đó, Âu Văn Phú nhìn chằm chằm nhìn ra nơi cửa chính, chất vấn: "Buổi lễ đã sắp hoàn thành, nếu thực sự chuyện hai người bọn họ kết hôn có bất kỳ trở ngại nào, xin mời lập tức đề xuất ra, hoặc vĩnh viễn giữ im lặng.
"
Vũ Thiên nhìn vẻ mặt khác thường của Âu Văn Phú, bất giác nhíu mày nắm chặt nắm tay.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhưng mà không đợi Vũ Thiên làm tốt sự chuẩn bị, cánh cả lớn của giáo đường đã bị đẩy ra, Tư Tư hùng hổ tiến vào, quát lớn: "Tôi phản đối!"
Mắt của Âu Văn Phú sáng lên, vén tay áo lên, nói vẻ hưng trí bừng bừng: "Ta lệnh cho các con ở trước mặt Đức Chúa Trời, nếu có lý do gì làm trở ngại đối với việc đôi nam nữ này, con cứ nói ra!" Trước mặt tất cả các vị thần.
Tư Tư lấy ra một chiếc khăn vuông, giả vờ lau chùi lên khóe mắt nói nghe rất thê thảm: "Thời điểm con được tám tuổi Mục Vũ Phi đã nói muốn lấy con làm vợ.
Vì thế con đã chờ đợi suốt nhiều năm như vậy… Con không cho phép có người khác hoành đao đoạt ái ở ngay tại trước mặt Đức Chúa Trời!"
Trong nháy mắt, ánh mắt của Vũ Thiên liền tóe ra sự tức giận chỉ muốn giết người.
Thế nhưng mà, không biết Lục tử đã chui ra từ nơi nào, anh một bên che lấy miệng của Tư Tư, một bên lui ra ngoài, ha ha nói: "Chuyện kia, xin mời ngài cứ tiếp tục! Kỳ thực chúng tôi chỉ là người đi ngang qua!"
Âu Văn Phú xoa xoa mồ hôi lạnh, thầm mắng nguyền rủa, đúng là đồ vô dụng mà!
Vũ Thiên hiện tại liền thấy hối hận khi để cho Âu Văn Phú làm chủ hôn cho bọn anh rồi.
Bởi vì anh còn thiếu Mục Vũ Phi một buổi hôn lễ.
Nếu như nói với cô rằng anh muốn bổ sung một buổi hôn lễ , thì có thể nói Mục Vũ Phi nhất định sẽ cảm thấy như vậy là quá mức rườm rà rồi, rồi sẽ không đồng ý.
Cho nên anh mới nghĩ ra biện pháp này.
Nhưng mà bây giờ xem ra, những người ở bên cạnh anh, từng người từng người một nhân từng cái từng cái không chỉ có là