Mục Vũ Phi nhìn vẻ mặt chột dạ Vũ Hạo Dân nhàn nhạt thuyết: "Đã hiểu chưa? Đã hiểu rồi thì cũng đừng chọc làm cho anh trai và ông nội của cậu tức giận nữa! Ngồi xuống ăn cơm đi."
Vũ Hạo Dân cắn cắn môi dưới ngồi xuống, hốc mắt đỏ bừng và cơm ăn.
Buổi nói chuyện của chị dâu lúc nãy thật sự giống như một cây châm đã chọc vào ở trong lòng cậu ta, khiến cho Vũ Hạo Dân cảm giác thật xấu hổ.
Cho tới nay cậu ta đều cảm thấy cha mẹ bất quá chỉ một là quân cờ trong gia tộc, bản thân mình thực sự cũng không thể tránh, không thể thoát vận mệnh như vậy.
Thế nhưng sau khi cậu ta nghe xong chị dâu nói chuyện xong, Vũ Hạo Dân đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận rồi.
Nếu như cha mẹ thật sự là quân cờ, là người trưởng thành như vậy, mẹ của cậu có thể lui ra để mà chăm sóc cho bản thân cậu mới đúng.
Thế nhưng mà, bọn họ thà rằng vứt bỏ con trai của mình, cũng muốn giữ vững sự vinh quang cho gia tộc.
Mà...!Bản thân cậu thì sao đây? Chính bộ dáng này của cậu ta, đến cùng có đối địch với cha mẹ và người nhà hay không?
Sau khi ăn xong, mấy người phụ nữ trong nhà họ Vũ liền lôi kéo Mục Vũ Phi đi nói chuyện việc nhà.
Còn đàn ông thì đến thư phòng của ông nội để họp.
"Phi Phi à, cũng chỉ có em mới có thể chế phục cái vẻ mặt than kia mà thôi! Khà khà, thật đã nghiện quá mức rồi!" Chị dâu thứ tư thổi phồng Mục Vũ Phi xong, không chút keo kiệt mà thưởng cho con trai nhà mình một cái hôn thạt thơm.
Hôm nay quả nhiên là không uổng công rồi! "Mà này Phi Phi à, Vũ Thiên còn có cái gì chuyện xấu không? Nói ra cho chúng ta cùng nhau nghe để vui vẻ một chút đi!"
Mục Vũ Phi cười cười xấu hổ, nói: "Chị dâu, nói ra những chuyện riêng tư như vậy, em cảm thấy rất khó coi, mà các chị cũng sẽ không thể tốt hơn."
Nghĩ nghĩ đến gương mặt than của Vũ Thiên, cùng cái tính cách trừng mắt có thù tất báo của anh, mọi người hết sức chấp nhận gật gật đầu.
Bất quá hôm nay việc này cũng đã đủ để cho các bà các chị trong nhà thấy vui vẻ một trận rồi.
Vì muốn biểu đạt cảm giác hưng phấn, các bà phụ nữ liền nổi lên cao hứng bắt đầu tổ chức một bàn mạt chược.
Tốt xấu gì cũng là quốc tuý (tinh túy của quốc gia), thời điểm cao hứng thời điểm mất hứng, phụ nữ đều luôn luôn muốn chà xát bài mạt chược.
Mấy người đàn ông trong nhà sau khi đã họp bàn xong chuyện liền đi xuống lầu, nhìn thấy mấy bà xã nhà mình đều đang tụ tập chơi chà xát mạt chược như vậy, cũng không buồn để ý đến nữa.
Bọn họ nên hút thuốc thì hút thuốc, nên nói chuyện thì nói chuyện.
Chỉ có điều là, không thấy các bà phụ nữ kia có dấu hiệu xong việc rồi.
Vũ Hạo Dân nghe thấy Mục Vũ Phi ở bên bàn mạt chược kia liên tiếp phát chủ phát ra tiếng cười, thì không khỏi tò mò, nhất thời quật khởi liền đi tới đứng ở sau lưng Mục Vũ Phi.
Nhưng vừa mới nhìn thấy, cậu ta thật sự là đã bị giật mình, đứng ở đó đến nửa ngày cũng không phản ứng không kịp.
Ông cụ Vũ nhìn thấy bộ dáng giật mình của Vũ Hạo Dân, không khỏi cũng đi tới.
Ông vừa nhìn thoáng qua cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Hành động của ông cụ Vũ đã thu hút sự chú ý của đám đàn ông trong nhà.
Mọi người liền ào ào nghỉ chân chạy đến để xem.
Rốt cục có