"Còn cười ra tiếng như vậy nữa!" Viên Kỳ Chí đập một cái vào bờ vai của Vũ Thiên, bất mãn nói: "Nghĩ đến nhà họ Âu là một gia đình trong sạch, mặc kệ Xuân Nguyệt là thân phận gì, nhưng mà đã kinh doanh hội sở như vậy, ông cụ Âu khẳng định là sẽ không đồng ý đâu."
Vũ Thiên giơ lên ly rượu, nói vẻ kiên định: "Nếu như Âu Văn Phú quyết định, lâu như vậy xem như ông cụ Âu cũng không thể nào có thể phản đối được! Dù sao ông cụ cũng chỉ có một thằng cháu nội này để kế thừa sự nghiệp của mình.
Cho dù ông cụ có không thích Xuân Nguyệt, thì cũng sẽ không thể nào đoạn tuyệt với Âu Văn Phú.
Cuối cùng nhất định là ông cụ Âu sẽ bại trận thôi."
Viên Kỳ Chí không hiểu được vì sao Vũ Thiên lại kiên trì như vậy.
Kỳ thực chỉ là Vũ Thiên chưa nói cho Viên Kỳ Chí biết, năm đó anh chính là dùng chiêu này để đả bại ông nội của anh.
Năm đó ở trong mắt ông cụ Vũ, thực lực của Mục Vũ Phi căn bản không thể khống chế được sản nghiệp của nhà họ Vũ.
Nhưng mà Vũ Thiên đã nói một câu nói đối với ông cụ Vũ: "Cháu sẽ cưới đàn ông để cho nhà họ Vũ đoạn tử tuyệt tôn cho xong đi, hay là chung thân sẽ không cưới để cho nhà họ Vũ đoạn tử tuyệt tôn hơn nhỉ?"
Cho nên Vũ Thiên tin tưởng vững chắc, chỉ cần Âu Văn Phú có thể kiên trì, như vậy chuyện ông nội của Âu Văn Phú căn bản cũng không phải là vấn đề.
Âu Văn Phú anh hùng cứu mỹ một phen, nhưng mà quay đầu lại anh liền hối hận rồi! Nhóm người ở phía sau kia khẳng định là đang chờ xem kịch vui đây mà.
Bản thân mình bây giờ hiển nhiên là đã đâm lao liền phải theo lao rồi ! Xuân Nguyệt nhìn thấu sự khó xử của anh, liền nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy cánh tay của anh nói: Anh đi đi, tôi còn có chuyện phải xử lý.
Một hồi nữa tôi sẽ nói với bên lễ tân tính vào hóa đơn của tôi, mọi người cứ chơi đùa vui vẻ đi."
Ngay tại thời điểm Xuân Nguyệt định xoay người đi, Âu Văn Phú đột nhiên túm chặt lấy cánh tay của cô.
Lúc Xuân Nguyệt sắp sửa rời đi, Âu Văn Phú nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt của cô có một chút bị thương, mà trái tim của anh cũng không tự chủ liền nhói đau một cái.
Nhưng mà tất cả hành động vừa rồi của anh đều là theo bản năng, hiện tại chính là có nghĩ muốn quay đầu lại thì cũng không có đường lui rồi.
Âu Văn Phú cởi áo khoác choàng ở trên thân thể của Xuân Nguyệt lôi kéo tay cô đi về hướng đám mấy người Vũ Thiên đang ngồi ở đó.
Hứa Liêm tựa đầu vào trên đệm lót ở trên ghế so pha, chớp chớp đôi mắt mở to nhìn Xuân