Âu Văn Phú không thể lừa gạt chính mình.
Anh đối với Xuân Nguyệt thực sự vẫn có một chút cảm giác, nhưng mà loại cảm tình này lại không được phép xảy ra.
Bất kể là anh hay là người nhà của anh, cũng đều sẽ không cho phép phát sinh.
Cho nên điều duy nhất Âu Văn Phú có thể làm chính là bóp ch3t phần tình cảm này khi nó vẫn còn ở trong giai đoạn manh nha.
Giống như là Xuân Nguyệt đã nói vậy, anh rời đi, đối với cô, đối với chính anh, đều rất tốt.
Nhưng mà Âu Văn Phú cho là mình có thể tiêu sái rời đi, nhưng trong tâm của anh thì lúc nào cũng giống như đang nhắc nhở anh rằng, bên trong trái tim của anh có hình bóng của một cô gái trẻ đã sớm đóng quân, khiến cho anh ngày ngày đêm đêm khó có thể yên giấc.
Điều duy nhất Âu Văn Phú không thể lừa gạt được mình chính là, anh rất nhớ Xuân Nguyệt.
Anh nhớ đến sự chăm sóc ân cần của cô, nhớ đến sự dịu dàng ấm áp như nước của cô.
Loại tình cảm nhớ nhung này đã thời thời khắc khắc giày vò lấy anh, làm cho cuộc sống hàng ngày của anh khó chịu lẫn bất an, tính khí của anh cũng ngày càng trở nên táo bạo.
Mấy người bọn Hứa Liêm đều là những người tinh ý, làm sao không biết bởi vì sao mà thái độ của Âu Văn Phú lại chuyển biến như vậy.
Thế nhưng mà, bọn họ lại không thể nói lên những lời an ủi.
Dù sao chuyện này đều là do Âu Văn Phú đã lựa chọn, vì vậy bọn họ đều chỉ có thể ủng hộ.
Đặc biệt chỉ có Vũ Thiên thì ở riêng một phía.
Anh cầm một bình rượu Laffey 8 năm đi tới văn phòng của Âu Văn Phú.
Thân phận của anh cho dù là ở chỗ của Âu Văn Phú hay ở chỗ cơ quan nào cũng có thể thông suốt.
Điều này làm cho Âu Văn Phú thấy thật nhàm chán.
Vũ Thiên nhìn Âu Văn Phú đang liều mạng nghĩ muốn quá chén như vậy, khẽ cười nói: "Cậu có biết không, uống rượu cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu."
Âu Văn Phú buồn bực khổ sở, bừa kéo vò tung mái tóc ngắn của chính mình, cười khổ mà nói: "Tôi đây có thể biết làm sao được đây? Cho tới bây giờ tôi vậy mà vẫn không hề phát hiện ra, tôi có ngày cũng sẽ bị rơi vào nông nỗi này, sẽ nhớ nhung một người đến tận đến cốt tủy như vậy, nhớ đến đau lòng."
"Không phải tôi đã từng nói với cậu rồi hay sao, năm đó tôi không cam lòng bản thân mình thế nhưng lại trắng đêm tưởng nhớ đến Phi Phi.
Tôi không cam lòng bản thân, thế nhưng lại không có cách nào nắm hiện trạng trong tay mình, tôi cũng vậy từng nghĩ sẽ buông tha cho đoạn tình cảm đó.
Nhưng mà sau này tôi mới phát hiện ra, kỳ thực mọi chuyện chính là đơn giản như vậy." Vũ Thiên chậm rãi nói.
Âu Văn Phú lắc lắc đầu, chua sót nói: "Nhưng mà Xuân Nguyệt và Mục