Mẹ Âu nghe thấy con trai mình có cốt khí hô lên khẳng định được bao dưỡng như vậy, thì có thể nói là đã bị kinh hãi, đến mức phun cả lá trà văng ra đầy miệng.
Cho dù cha Âu tay chân nhanh nhẹn đến đâu, cũng không thể tránh được ngụm nước trà mang theo nước miếng và bọt lá trà với biên độ bắn tung tóe thật lớn như vậy.
Tức thời trên mặt cha Âu bê bết nước đọng.
"Bà xã à, bình tĩnh bình tĩnh một chút!" Cha Âu lau mặt, vỗ vỗ cho mẹ Âu vẫn còn ho khan mãi không thôi, nói.
Ông cụ Âu híp mắt nhìn lại thằng cháu của mình.
Vốn dĩ ông cụ đúng là cho rằng Xuân Nguyệt không xứng với cháu nội của mình, cho dù cô gái trẻ kia phẩm tính kiên nhẫn thuần lương đến cỡ nào, tất cả đều là không thể nào xứng với Âu Văn Phú.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ dáng cháu trai của mình không có chí tiến thủ chút nào, ông cụ nghiến rắng đến sắp vỡ nát ra rồi! Cảm tình của ông cụ với thằng cháu của mình còn không bằng Xuân Nguyệt đâu! Chuyện này phát hiện ra thật sự là làm cho người ta phải uất nghẹn!
Âu Văn Phú dường như cũng phát giác ra lời nói chính mình vừa nói ra có vấn đề, bất giác liền hạ giọng điệu xuống, mềm mỏng nói: "Ông nội, năm đó thời điểm cháu thi được vào đặc công, cháu ta thật sự cực kỳ cao hứng.
Một mặt chính là cháu đã dựa vào thực lực của chính mình để đi vào.
Một mặt khác, cháu cảm thấy là bản thân mình đã không bị hổ thẹn đối với hi vọng của ngài.
Cháu chưa từng có hy vọng quá xa vời cái gì, nhưng mà quả thật, cháu rất muốn được ở cùng nhau với Xuân Nguyệt."
Ông cụ Âu đã bình phục lại một chút tâm tình của bản thân.
Ông cụ híp mắt lại, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, hỏi: "Nhưng mà anh phải biết rằng, nơi kinh doanh của Xuân Nguyệt tuy rằng bề ngoài rất rõ ràng, thế nhưng ở bên trong đó lợi hại thế nào, không phải là anh cũng không biết.
Việc này sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan của anh."
"Bất kể như thế nào, cháu đều sẽ kiên trì, cho dù là địa ngục cháu đây cũng muốn dám xông vào một lần! Hơn nữa với năng lực của cháu bây giờ mà nói, cháu cũng không quan tâ m đến chuyện người khác sẽ nghĩ thế nào, mà cũng không chấp nhận việc không tán thành!" Âu Văn Phú nói đánh giá.
Ông cụ Âu giờ phút này thật đúng là muốn vỗ tay cho thàng cháu nội của mình.
Không thể không nói, lời nói này của Âu Văn Phú đúng tự tin mạnh mẽ, thật sự là người khác không học được.
Nhưng mà cho tới bây giờ, ông cụ vẫn không cho phép con cháu được ngỗ nghịch với bản thân mình, thì làm sao có thể để cho Âu Văn Phú làm cánh chim đầu đàn được đây? Ông cụ nhìn chằm chằm vào Âu Văn Phú hỏi: "Ý của anh là, anh muốn kết hôn với con bé Xuân Nguyệt kia có phải không? Chắc chắn chính là Xuân Nguyệt