Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi.
Làm sao anh lại không biết suy nghĩ ở trong lòng cô như thế nào! Chẳng qua là anh cảm thấy có chút buồn cười, đến cùng là cô vợ nhỏ của anh, ngay cả cái tính cách có thù tất báo của anh, cô cũng đều đã học được rồi.
Ông cụ Mục và Ông cụ Vũ đều ngầm cân nhắc suy nghĩ, xem Mục Vũ Phi sẽ ép buộc Lâm Uyển thế nào.
"Tôi đây đã có thể gọi một tiếng em gái Vũ Phi rồi sao?" Lâm Uyển không chút che dấu vẻ đắc ý trên mặt của mình.
Sau khi được Mục Vũ Phi lên tiếng trả lời khẳng định, Lâm Uyển lại càng cười vui sướng hơn.
Cha của Lâm Uyển cũng cười nói với mọi người, đứa nhỏ này đã bị bản thân mình làm hư rồi.
Mục Vũ Phi hừ lạnh trong lòng.
Nếu Lâm Uyển kia có thể một mực sủa cái từ em gái kia đến khi tiệc rượu kết thúc, vậy thì bản thân cô phải bội phục cô ta có thể làm một người không biết điều như thế!
Mọi người lại nâng cốc nói cười.
Sau đó mọi người lại ào ào nói đến Vũ Thiên.
Anh vậy mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủn kia, lại làm ra hiệu quả huấn luyện kinh người như thế.
Xem ra trước kia không riêng căn bản đáng nể, mà thiên phú cũng cực kỳ cao làm cho người ta phải líu lưỡi!
Mục Vũ Phi cười thầm, hiện tại có khen Vũ Thiên giỏi, giống như chỉ có ở trên trời, nơi nhân gian hiếm khi được thấy vài lần.
Một hồi sẽ qua không còn khen nữa, làm cho người người oán trách, hẳn là nên nhanh chóng đuổi về với ông cụ Thượng Đế trong nhà, trong vòng ôm của ông cụ, sau đó lại lập tấm bảng trên đó ghi: Chỉ được ngắm!
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi nhíu nhíu mày, liền gắp cho cô rất nhiều thịt đặt vào ở trong bát.
Sau đó anh thấp giọng hỏi: "Anh mới đi có hai tháng mà thôi, làm sao em lại đã gầy đi nhiều như vậy?"
Hai tháng không gặp nhau, Mục Vũ Phi cũng cực kỳ nhớ nhung Vũ Thiên, cũng không mấy khi cãi nhau với anh.
Cô nhỏ giọng ghé vào lỗ tai của Vũ Thiên nói: "Em như thế này là vì cứ tưởng nhớ đến anh đó, vì thế cho nên người mới gầy gò tiều tụy đi như vậy!"
Thấy Mục Vũ Phi phô trương, Vũ Thiên thấp giọng cười rộ lên.
Trong tiếng cười tràn đầy sự mê hoặc không nói nên lời.
Tất cả chỉ có thế.
Nhìn thấy cảnh hai người thân mật với nhau, Lâm Uyển có chút không được tự nhiên.
Bất quá mọi người lại khen Lâm Uyển dù tuổi còn trẻ, ngay tại trường quân đội có biểu hiện đột xuất, về sau tất có một phen làm nên.vân.
vân! Mục Vũ Phi chỉ có thể cười phụ họa.
Tâm tư vừa chuyển, Lâm Uyển liền nói với Mục Vũ Phi: "Em gái Vũ Phi à, nghe nói là em đang học ở đại học A có phải không? Chị ngày trước cũng muốn đi học ở loại trường học bình thường như vậy đấy! Trường này tốt hơn trường quân đội, lại càng có thể được tự do thoải mái hơn một ít!"
Ối chao ôi, cô nương ơi! Mục Vũ Phi đối với