Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 150: Dịch thiếu phu nhân (13)


trước sau

Trong phòng, những tia sáng đã tối dần.

Trên mặt đất, lại đột nhiên truyền đến tiếng yếu ớt nhỏ vụn, tiếp đến là những âm thanh chấn động nặng nề vang lên.

Động tác của người đàn ông cực nhanh, cấp tốc xuống giường, theo đó là một đống quần áo tán loạn trên mặt đất, sau đó lấy ra di động của cô ra. Không chút do dự tắt nguồn đi.

Tiếng động vẫn làm kinh động người đang ngủ say.

Cô khàn khàn giọng hỏi, "Ai vậy?"

Anh hừ nhẹ một tiếng, xem như là trả lời cô, lại cực nhanh nằm trở lại bên người cô, đem cô ôm vào trong lòng.

Cô vốn chỉ đang nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng con ngươi lúc này lại đột nhiên sáng lên, cười, sẵng giọng nói:"Bộ dạng này của anh, khiến cho người ta tưởng là chúng ta đang vụng trộm qua lại với nhau."

Anh cúi đầu, liếc nhìncô cười,"Có em mới là người như thế?Mới mấy lần liền kêu mệt rồi."

Lời này anh nói xong, như là tự nhiên nhất. Nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, bất mãn nói:"Anh nói chuyện không thể uyển chuyển một chút hay sao?"

Anh cười, "Ừh, được. Uyển chuyển một chút chính là vụng trộm đều là liều chết triền miên đến sức cùng lực kiệt, chỉ là sau một khắc đó là tận thế ở làm. . ."

Anh còn chưa nói hết, cô liền lấy tay che miệng anh lại, không muốn cho anh nói nữa.

Nhưng không nghĩ tới, lòng bàn tay lại đột nhiên vừa ngứa vừa ướt, cô như là bị điện giật vậy, cấp tốc buông tay xuống, kinh sợ nhìn về phía anh, lại chỉ thấy anh cười cười và nhìn cô với cái nhìn đầy ái muội, đẹp đẽ, đầu lưỡi thậm chí nhẹ nhàng liếm quá môi. Ám chỉ đó quá rõ ràng.

Trong bụng cô bỗng nhiên nóng lên, hai mắt mở to ra. Trong lòng không cam lòng, lại thấp giọngnói: "Ít nhất em cũng đã sức cùng lực kiệt."

Trong phòng bỗng nhiên rơi vào yên lặng.

Tiện đà, anh thấp giongj cười, đem cô ôm chặt, anh nói, "Ừh, anh biết."

Trong lòng cô càng nóng hơn, lúc này mới hồi tỉnh, có giác cùng người đàn ông này nói chuyện, nhất định không thể để chuyện này nép sang một bên, nếu không cô xác định chắc chắn sẽ bị anh trêu đùa.

Cô liền chuyển sang đề tài khác hỏi:"Vừa rồi là ai?"

Thanh âm của anh lập tức có chút không được tự nhiên đáp, "Tang Nhuế."

Cô nghe xong, nhớ tới chuyện đó, cũng là trong lòng hỗn độn, lại cũng không nói gì thêm, chỉ nói, "Ừh, em ra ngoài vội quá nên cũng không kịp nói với cô ấy một tiếng, cô ấy có lẽ là lo lắng cho em, anh cũng thật là, vừa hay nên nói một tiếng với cô ấy."

Anh nghe xong, cười, nhìn cô, "Anh nói chuyện nóng nảy như vậy, cô ấy tự nhiên cũng hiểu được, lại nói, cô ấy muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại qua đây, vốn thì có cố ý quấy rối anh và em chứ đâu có tốt đẹp gì."

Anh nói đến đây, lại bỗng nhiên nhìn cô thật sâu hỏi, "Em nói em ra ngoài vội vàng, là sốt ruột muốn thấy anh, cho nên một khắc cũng không muốn dừng lại phải không?"

Mặt Tân Hành lập tức đầy vạch đen.

Người đàn ông này có phải là quá tự kỷ hay không!

"Không phải." Cô ngay lập tức đáp lại.

"Quả thật là không phải?" Anh hỏi lại, hàm ý dài.

Cô liếc anh, "Em khi đó chính là đang giận dữ với anh, tức giận quá nên sao có thể không hấp tấp tới gặp anh?"

Ánh mắt anh bị kiềm hãm, tiện đà lại gật đầu, "Ừh, em nói đúng. Chỉ là, em đã giận anh sao còn chủ động muốn đi qua với anh, có thể thấy với anh cũng không chỉ là tức giận đi?"

Cô cắn răng, hung hăng nhìn anh, "Ánh mắt của anh có thể không nên độc như thế không, thiện lương một chút không được sao?"

Cô nói là tức giận vậy nhưng thực ra trong lòng lại đã sớm không ôm kì vọng đối với người này cái gì đó "Thiện lương". Không muốn, cô nói xong, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, sau đó, đầu của cô liền bị áp tới lồng ngực của anh.

Cô sửng sốt.

Lại nghe thanh âm của anh ẩn ẩn có chút kích động, "Tân Hành, cám ơn em."

Cô càng thêm sững sờ. Lúc đó lại nghe thấy anh nói tiếp,"Cám ơn em chịu tha thứ cho anh,
cám ơn em ngay tại lúc đó đã điện thoại cho anh."

Cô thấy anh thật vất vả để có thể thẳng thắn như thế nhưng trong lòng nhịn không được vẫn là run rẩy mở miệng, "Kỳ thực.Thật ra là em ấn sai rồi."

Cô vừa mới nói xong, liền chỉ cảm thấy trên đầu buông lỏng, cô rời ra khỏi ngực của anh, môi liền bị anh đè lên.

Anh mãnh liệt hôn cô, nhất thời nhiệt tình quá mức làm cho cô luống cuống tay chân đáp lại.

Đợi đến khi anh chậm lại, anh mới buông cô ra, rồi nhẹ nhàng ôn nhu đi hôn dái tai cô, khàn khàn nói, "Em ở trên thân thể anh lý giải một chút coi tại sao thời gian ấn sai lại trùng hợp như thế."

Cô toàn thân chấn động, đưa anh kéo rời ra một khoảng cách, khẩn trương nhìn anh.

Anh lại vân đạm phong khinh cười, ngón tay lau lau môi của cô bị anh thương yêu quá mức và hỏi:"Nếu như có một ngày anh giết Mạc Thích Thanh, em còn có thể yêu anh sao?"

Cô nhíu mày.

Anh thấy vậy, cười khẽ, cười đến có chút khổ sở, "Giết người cha quái vật, Tân Hành sẽ không yêu nữa đi?"

Chân mày cô càng nhíu chặt hơn, "Em không biết Mạc Thích Thanh thế nào, tại sao hắn lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh?"

Thân thể anh cứng đờ, chăm chú nhìn cô.

Cô lại nói, "Hơn nữa anh cũng rất kỳ quái, anh có bao giờ gọi hắn là cha đâu? Hắn đã không phụ trách đối với mẹ của anh, cũng không có trách nhiệm đối với anh thì anh cần gì phải để ý đến hắn làm chi?"

Anh bình tĩnh nhìn ánh mắt của cô, hỏi lại, "Em thực sự cho là như thế sao?"

Cô đưa mắt di chuyển, nhìn thẳng vào trong mắt của anh, thẳng thắn mạnh mẽ nói: "Em chính là cho rằng như thế à. Hắn so với Tân Hạo cũng không bằng, tuy Tân Hạo mặc dù đối với em không tốt, nhưng hắn ít nhất còn nuôi em hai mươi năm đó. Mạc Thích Thanh? Đó là cái thứ gì! Hắn không đủ tư cách để xen vào cuộc sống của anh. Hắn nghĩ mình là cái gì chứ? Có thể ở trong đám người như thế mà kiêu ngạo! Mà anh, anh cần gì phải để ý đến hắn làm cái gì?"

Cô nói xong, liền nghe được tiếng anh thấp giọng cười, ở trong phòng mờ tối vang vọng, sau đó, đầu của cô lại bị áp vào trong ngực của anh, một lúc lâu sau, thanh âm của anh tựa như thở dài, truyền tới tai của cô.

"Ừh, được, anh không để ý tới hắn."

Anh tuy nói như vậy nhưng cô nghe trong lòng vẫn như cũ nhịn không được căng thẳng, khó chịu.

Cô biết rõ cái loại cảm giác này, tuy nàng nói với anh là như vậy nhưng kỳ thực, chính cô cũng không biết mình có còn để ý hay không. Có một loại vết thương, khi ký ức tràn về liền rơi xuống, hơn nữa theo thời gian trôi qua, vết thương đó lại càng thêm sâu sắc hơn. Bất luận thế nào đi nữa, chúng ta đều không thể tránh được.

Hơn nữa, vết thương của anh so với cô lại càng nghiêm trọng hơn. Bởi vì, anh đã mất đi rất nhiều thứ.

Trong lòng cô đau xót, tay ôm ngang hông của anh, đem đầu dựa vào trong lồng ngực anh, rầu rĩ nói: "Dịch Tân, khi nào thì chúng ta lúc trở về nhà? Em rất nhớ nhà”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện