Tân Hoành nghe xong, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người lại cười cười với Tang Nhuế, đặt tay lên vai của cô, vỗ nhẹ hai cái, liền đi ra cửa.
Nguyên Thâm rất có chừng mực, chỉ đứng ở cửa gọi một tiếng rồi tự rời đi, lẳng lặng ngồi chờ trong xe. Tân Hoành vừa lên xe, anh ta cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ khởi động xe. Đầu Tân Hoành dựa vào ghế, mắt hơi hơi nhắm lại. Mà tiếng nói của Tang Nhuế lại vang lên bên tai, quên nó đi, kệ nó. . .Âm thanh kia càng lớn, chuyện cũng càng hiện lên rõ ràng, mà hai chuyện lại cực kỳ mâu thuẫn, tia lửa tươi sáng, chiếu sáng qua lại. . .
“Tân tiểu thư, cô được chuẩn đoán chính xác là đang mang thai rồi.” Thời điểm vị bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm nói kết quả, trên mặt cũng không có nhiều chúc phúc. Trong nháy mắt, nội tâm Tân Hoành kịch liệt dao động, nhất thời vì hưng phấn và kinh hỉ tới qua mức nhanh chóng, mà chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn bác sĩ. Vị nữ bác sĩ kia nhìn vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của cô, một bộ dáng trở tay không kịp, khẽ thở dài một cái. Tân Hoành còn đang nghi hoặc khó hiểu, ngay sau đó lại nghe thấy bà ta hỏi, “Muốn phá thai sao?”
“A?” Tân Hoành triệt để hoang mang rồi.
“Cô còn trẻ, nếu không muốn có con, nên làm tốt công tác phòng tránh, chuyện quan hệ nam nữ không có gì đáng trách, nhưng con gái thật sự cũng nên tự trọng, nên biết phá thai đối với phụ nữ sẽ tổn thương rất lớn.” Nữ bác sĩ nói xong, thậm trí không ủng hộ mà lắc đầu.
Tân Hoành nghe xong, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Thì ra, thì ra bác sĩ nghĩ rằng cô. . . Chưa cưới đã mang thai, dưới sự
ứng phó không kịp muốn vứt bỏ đứa con. Cô hiểu rõ, liền cười khổ giải thích, “Không, tôi không phá, tôi kết hôn rồi.”
Bác sĩ nghe xong, lập tức ngừng tay cầm bút, lại nhìn cô, trên mặt tràn đầy biểu tình có lỗi, gượng cười nói, “Thật xin lỗi, Tân tiểu thư. Trong bệnh viện có nhiều người như vậy vì không cẩn thận mà mang thai, các cô ấy cũng không có ý định muốn sinh con. . .” Bác sĩ nói tới đây, lại cảm thấy được nói hơi nhiều, vội vàng vội vàng nói tới Tân Hoành, “Chỉ là tôi nhìn cô chỉ mới có hai mươi tuổi, nhất thời không nghĩ tới cô có khả năng đã kết hôn rồi. . .Thật sự xin lỗi a.”
Nữ bác sĩ vội vàng xin lỗi cô, Tân Hoành chỉ cười lắc đầu, nói không sao. Lại cúi đầu nhìn bụng dưới của mình còn bằng phẳng. . .Cô cùng anh kết hôn, cũng mới được hai tháng mà thôi, cô cùng anh vẫn còn chưa quen biết hoàn toàn, hiện tại lại có con, giữa hai người lại có liên hệ huyền diệu như vậy, tương lai, rất đáng chờ mong a. Tâm tình của cô vô cùng tốt, trước khi ra về còn đứng lại nói với vị nữ bác sĩ kia, “Tôi có chồng, tôi sẽ sinh nó ra.”
Thời điểm cô đi ra khỏi phòng khám của nữ thầy thuốc, còn có thể nghe được phía sau “Chúc mừng.”
Trong cuộc sống sau này, lúc cô nhàm chán cũng thường nghĩ, có lẽ nên trở lại nói với vị bác sĩ tân tình khuyên bảo kia một tiếng xin lỗi. Thật có lỗi, lừa bà, tuy cô cũng có chồng, nhưng cuối cùng lại không có sinh đứa bé.