"Bà ngoại em nói
cho em biết, những thứ ấy hoa theo chân mẹ em cùng đi đến một cái thế
giới khác, chúng nó muốn ở nơi đó làm bạn cùng bà."
"Thế
nhưng em lại cảm thấy, nếu như có thể ở thế giới này, vậy tại sao không ở thế giới này, cứ cùng ở một chỗ như vậy? Vì sao nhất định phải đến nơi
khác?"
Thanh âm của cô quanh quẩn ở bên tai, bóng dáng lại sớm đã không thấy.*
Dịch Tân cười, tự giễu, nhìn về phía phiến lá hoa lan đang còn đọng lại giọt nước.
Tân Hành, em cũng là đang hỏi anh, anh đã khăng khăng muốn cùng em ở cùng
một chỗ, vậy tại sao lúc đó không biết quý trọng? Không thể cùng em ở
cùng một chỗ thật tốt? Giống như hiện tại, sống chung với nhau như một
đôi vợ chồng không hoà thuận?
Ừh, anh hình như thực sự sai rồi.
Thế nhưng, nếu như có thể làm lại, anh hẳn là vẫn sẽ làm như vậy, vẫn như cũ ngăn cản Cố Viễn Chi biết em.
Em là của anh, Cố Viễn Chi là uy hiếp quá lớn, anh không tha cho hắn! Cũng sẽ không nhìn sắc mặt hắn!
Làm sao bây giờ? Anh hình như đã hết thuốc chữa rồi.
Yêu em, yêu đến hết thuốc chữa. Thế nhưng, hình như em cũng không biết.
Cố Viễn Chi. . . Anh không thể thiếu cảnh giác a.
Đi vào trong phòng, phòng khách không thấy cô, lại lên trên lầu, trong
phòng ngủ chính, cô tựa trên sô pha, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Anh yên lòng, im lặng đem cửa phòng kéo lại
Xuống lầu, bấm một dãy số.
Điện thoại được người nhận ngay tức khắc, nhưng cũng không nói lời nào.
Khóe môi Dịch Tân cong lên, "Sự tình thế nào?"
Đầu kia lúc này mới không nhanh không chậm, nói, "Nên che giấu đã che giấu, nên phát tán đã phát tán."
Giọng Dịch Tân lại chợt lạnh lẽo, "Cố Viễn Chi không phải người thường, tôi
không thể không nhắc lại ông một câu, cần phải cẩn thận chu đáo chặt
chẽ, không thể có chút nhầm lẫn nào."
Đối phương nghe anh
lãnh khốc cảnh cáo xong, nhưng cũng không lo sợ, ngược lại cười lạnh,
"Chỗ nhầm lẫn lớn nhất không phải là Tân thiếu ban tặng sao?"
Trong mắt Dịch Tân chợt lạnh, nhưng không có lên tiếng.
Đầu kia bỗng nhiên lên tiếng nữa, thanh âm đã nhẹ đi rất nhiều, gần như than nhẹ, "Đối với nó khá hơn một chút đi."
Anh cười lạnh, "Ông lấy lập trường gì đến nói với tôi lời này, người cha đem cô ấy đuổi ra khỏi nhà?"
Bầu không khí thoáng chốc trùng xưống, cuộc trò chuyện trở nên căng trầm mặc.
Một lúc lâu, Tân Hạo tựa hồ đang cười, "Ít nhất, nếu như không phải là bởi
vì nó chỉ có thể ở chỗ của cậu, mới có thể an toàn né tránh Cố Viễn Chi, tôi định sẽ không để cho nó ở lại bên cạnh cậu, nhất định sẽ không! Cho dù cơ nghiệp trăm năm của Tân gia bị hủy ở trên tay cậu, tôi cũng sẽ
không để Tân Hành bị hủy ở trên tay cậu."
Con ngươi xinh đẹp
lập tức có cái gì đó lướt mà qua, mang theo tính hủy diệt cuộn trào mãnh liệt, nhưng chỉ là nháy mắt tức bình thường, anh lại khôi phục ý cười
như cũ, "Vậy tôi có phải khen ông một câu hay không, Tân tiên sinh này
ông là một người cha thật vĩ đại?"
Trả lời anh là một trận trầm mặc, sau đó, liền chỉ còn tiếng điện thoại cắt đứt.
Dịch Tân cười, cũng tiện tay buông điện thoại xuống.
Tân Hành và Dịch Tân cùng một chỗ, đó là hủy sao?
Cười lạnh, anh đứng dậy, trở về phòng.
Cô còn đang trên sô pha, khoảng chừng đã ngủ. Anh vào cửa, cô liền tỉnh lại.
Anh nhìn cô, hỏi, "Muốn lên trên giường nghỉ ngơi một chút sao?"
Cô nhìn đồng hồ treo tường, lắc đầu, "Không cần, em nên đi chuẩn bị bữa tối."
Nói xong, lập tức đứng dậy, muốn đi ra khỏi phòng.
Dường như cô, vẫn không muốn cùng anh ở chung.
Anh cũng không ngăn cô, chỉ nói, "Bữa
tối cũng có thể sẽ tiếp tục làm rất khó ăn."
Cô sững sờ, vô thức nhìn anh.
Anh nhìn lại cô, cười, "Anh cảm thấy thịt của em hơi nhiều, lúc này đang đói, hẳn là sẽ rất tốt."
Tân Hành chỉ cảm thấy đại não ông một tiếng, vô ý thức cúi đầu, hướng trên
người mình nhìn lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại cuống quít ngẩng đầu, nhìn anh, thẹn quá hóa giận, "Anh mới nhiều thịt!"
Anh dù bận vẫn ung dung, "Anh là bắp thịt, em là thịt mỡ."
"Anh nói hươu nói vượn!"
Anh cười yêu mị, hướng trên người cô nhìn từ trên xuống dưới, "Nói bậy? Em
dám nói lúc em vuốt thân thể của anh không phải toàn thân anh đều cứng
rắn? Mà lúc anh xoa em, da thịt tất cả lại đều là mềm nhũn. Bắp thịt là
cứng, thịt mỡ mới là mềm, anh có nói sai sao?"
Tân Hành giận dữ, ngược lại cười, "Anh độc!"
Thế là, một đêm kia, Tân Hành đem cơm nước nấu càng phong phú. —— không phụ kỳ vọng của Dịch Tân.
Đầy một bàn thức ăn, sắc hương đầy đủ.
Dịch Tân nếm thử một miếng, nhịn không được muốn bật thốt lên tán thưởng,
lại chống lại đôi mắt cười híp lại của Tân Hành liền hung hăng đè trở
lại.
Anh nhìn cô, "Em đang nhìn cái gì?"
Cô cười, "Ăn ngon đi?"
Cười đến tự tin lại gian trá.
Anh đang suy nghĩ cô là có ý gì, cô cũng đã thúc dục, "Ăn ngon liền ăn nhiều
một chút."
Sau đó, Dịch Tân rốt cuộc rõ Tân Hành là có ý gì.
Khi anh ăn đủ, để đũa xuống, nhìn Tân Hành bình tĩnh lấy chén cơm thứ hai,
lại bắt đầu say sưa ăn ngon lành, anh bừng tỉnh đại ngộ.
Sức
ăn của Tân Hành rất ổn định, một chén cơm. Nếu gặp món thích ăn, cô cũng tối đa là lưu luyến nhìn mấy lần, sau đó khi ăn xong đợi đến khi hơi
tiêu hóa đi một chút lại chạy về đến ăn vụng. Từ lúc cùng một chỗ với
anh, Dịch Tân chưa từng nhìn thấy cô ăn được nhiều như thế.
Đầy một bàn đồ ăn a, Dịch Tân mặc dù không phải là người tiết kiệm, thế
nhưng anh rốt cuộc cũng không nhịn được đau lòng, anh đau lòng dạ dày
của Tân Hành!
Mắt thấy Tân Hành ăn hai chén cơm tẻ không
tính, nhìn trận thế dùng bữa kia, càng giống như là quyết tâm phải đem
đồ ăn trong mâm ăn sạch.
Dịch Tân bắt đầu có chút hối hận.
Anh không nên nói cô nhiều thịt, xem ra, cô muốn khiến anh chủ động chán ghét cô.
Anh nhịn không được vỗ trán, vợ của Dịch Tân anh như thế nào mỗi một lần tính kế người khác đều phải thương tổn mình trước?
Anh thở dài, nói, "Anh quên nói cho em biết, có một loại bệnh gọi là dạ dày cấp tính. . . Cuộn lại, sẽ chết người."