Tân Hoành nhìn anh, cười, "Đời người đã gặp được nhau thì sẽ mãi mãi bị trói chặt với nhau. Bởi vì gia đình của tôi không hạnh phúc nên tôi mới gặp anh rồi bị anh trói chặt như thế. Tôi nghĩ, nếu như bi kịch đó còn muốn kéo dài một lần nữa, tôi thà rằng ôm đứa nhỏ đi nhảy lầu còn hơn."
Cô nói xong, không khí bỗng trở nên im lặng. Sau đó, Dịch Tân nghe thấy trong lòng mình một âm thanh tựa như có thứ gì đó vỡ vụn. Cuối cùng, anh nhìn cô, than nhẹ, "Anh cam đoan với em, anh ở bên ngoài không hề có người phụ nữ khác. Em yên tâm. . . Yên tâm sinh đứa nhỏ rồi anh và em cùng nhau chăm sóc nó thật khỏe mạnh."
"Nhớ kỹ lời anh nói, đừng nên gạt tôi một lần nào nữa." Cô nhìn vào ánh mắt anh.
Tân Hoành nói xong, đứng dậy, mang theo một mớ suy nghĩ hỗn độn mà rời đi.
Dịch Tân vẫn ngồi ở chỗ cũ, cay đắng, phiền muộn nhưng trong nháy mắt đã quyết định xong mọi việc.
Làm một người mẹ... Tân Hoành, nếu như em đã muốn, như vậy, tôi cho em.
Lấy điện thoại, bấm một dãy số gọi cho Phong Dương, Dịch Tân hỏi, "Đứa nhỏ không khỏe mạnh, trong thời gian mang thai đứa bé cô ấy có bị tổn hại không?"
Phong Dương nhận được điện thoại, sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được, "Ý cậu là gì? Cậu muốn cho Tân Hoành sinh đứa nhỏ?"
"Đúng. Chỉ cần cô ấy không bị thương tổn."
Phong Dương vội la lên, "Cậu thật sự điên rồi! Cô ấy làm sao không bị thương tổn được? Không nói đến việc đứa nhỏ sẽ không khỏe mạnh hoàn chỉnh, chưa kể trong thời gian mang thai còn có thể sanh non, cứ cho như cái thai được chăm sóc, bảo vệ kĩ, nhưng một khi sinh ra, trời sinh cơ thể đứa nhỏ lại không vẹn toàn, cậu cho là Tân Hoành mù, cô ấy sẽ nhìn không thấy sao? Cả ngày cô ấy đều phải nhìn thấy một đứa con như vậy, cậu nghĩ cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Phong Dương vừa vội vừa giận, nhưng người đàn ông quyến rũ kia lại nở ra một nụ cười lạnh lùng, "Những trường hợp đứa nhỏ không trọn vẹn rất hiếm. Mỗi ngày lại có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra."
"Phong Dương, trước đó tớ rất chờ đợi kết quả xét nghiệm chính xác nhất, thế nhưng đó chỉ là một kết quả mà thôi."
Phong Dương nghe được toàn thân chấn động, điện thoại cũng đã bị cắt đứt từ bao giờ.
Anh không thể tin được khi nhìn thấy biểu tượng "Trò chuyện kết thúc" hiện lên màn hình, thất thần thật lâu mới có thể quay trở về thực tại.
Dịch Tân thật là điên rồi!
Hắn muốn làm gì? Những trường hợp đứa nhỏ không trọn vẹn rất hiếm. Mỗi ngày lại có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng. . . Nghĩ rằng sẽ lấy đứa nhỏ khác thay thế?
Hắn tại sao có thể?! Đứa nhỏ của Dịch Tân sau này sẽ là người thừa kế của Dịch gia, nhất định quyền lực và trách nhiệm sẽ rất lớn, tại sao hắn lại có thể tùy tiện tìm một đứa nhỏ khác đến thay thế được?
Rồi đứa nhỏ của Tân Hoành sẽ ở đâu? Đúng rồi, tùy tiện đem gửi nó đến chỗ nào nuôi, chỉ cần không cho Tân Hoành nhìn thấy, Dịch Tân có thể cho nó tất cả. Thế nhưng... Làm như vậy, nếu như đã sớm định trước số phận của nó trớ trêu như thế nhưng vẫn cứ muốn sinh hạ nó, đối với nó có phải là quá tàn nhẫn không?
Phong Dương vô lực nhéo nhéo mi tâm. Bỗng nhiên phía sau lại có một tiếng động. Anh cả kinh quay đầu lại, thấy một người bước vào. Tang Nhuế khiếp sợ, một tay vịn ở cửa, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Trong lòng hắn sốt ruột. Tang Nhuế hỏi, "Anh nói đứa nhỏ không kiện toàn là có ý gì? Tân Hoành và Dịch Tân xinh đẹp như vậy, lại khỏe mạnh như vậy, đứa nhỏ sao có thể không kiện toàn? Phong Dương, anh như thế tại sao lại làm bác sĩ? !"
Vốn dĩ trong lòng Phong Dương đang rất đau đớn, lúc này lại bị Tang Nhuế dọa, càng ân hận tự trách mình. Thế nhưng, đây là trách nhiệm của anh, anh cũng không có ý định trốn tránh, chỉ thở dài, nói, "Là lỗi của anh, anh vì Tân Hoành phối thuốc tránh thai, nhưng liều thuốc quá nhẹ, chung quy là cô ấy vẫn mang thai. Chỉ là thứ thuốc kia đã bị cô ấy uống vào, anh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến phôi thai."
"Bốp!"
Phong Dương chỉ cảm thấy má phải nóng bừng, đau đớn. Tang Nhuế đã hung hăng cho anh một cái tát.
Anh cười khổ, quay đầu lại thì thấy Tang Nhuế đã khóc.
"Phong Dương, anh có đạo đức của một bác sĩ không? Nếu Dịch Tân đã muốn uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy tránh thai, tại sao anh không cố gắng ngừa thai triệt để cho cô ấy? Cô ấy có thể không có đứa nhỏ, nhưng lại không thể nào mang thai đứa nhỏ rồi lại phải bỏ nó đi, đặt biệt trong thời điểm quan trọng này lại càng không thể! Anh xem cô ấy cười vui vẻ như thế, lúc này anh lại muốn nói cho cô ấy biết chuyện này, anh làm thế chính là đè chết hy vọng cuối cùng của cô ấy cũng như phá hủy triệt để tình cảm của cô ấy và Dịch Tân!"
Tang Nhuế mắng anh, hai mắt đỏ bừng, càng về sau là khóc không thành tiếng.
Phong Dương rất đau lòng, dang tay đem cô ôm thật chặt vào trong lòng, "Anh biết là anh sai, thật sự xin lỗi em."
Dịch Tân ở tầng dưới bỗng nhiên nghe trên lầu có nhiều tiếng động kịch liệt, cả kinh đứng dậy .
Trên lầu vang lên tiếng bùm bùm, tựa như có người ở dùng sức đập hủy cái gì.
Dịch Tân trong lòng kinh hãi, bước nhanh lên lầu, lại nhìn thấy một cảnh tượng làm lòng anh đau như bị dao đâm vào.
Tân Hoành đầu tóc rối bù, ở trong phòng ra sức đập mọi thứ. Bởi vì kích động, các sợi tóc lòa xòa che mất khuôn mặt cô, làm cho cô thoạt nhìn xao động, điên cuồng lại dữ tợn. Cô tùy ý phát tiết, trang sức bị cô quét rơi đầy trên mặt đất, tay không biết là bởi vì đụng tới thứ cứng rắn góc cạnh hay mảnh thủy tinh
nào mà đã bị đâm rách. Lúc này, máu tươi liền dọc theo ngón tay của cô chảy xuống. Lại theo sự phát tiết của cô rơi xuống đất dính vào các đồ vật. Toàn bộ gian phòng, từng chút từng chút, đều nhiễm một màu máu tươi.
Dịch Tân trong lòng cuống lên, gọn gàng né đầu tránh khỏi cú ném của cô, cánh tay mạnh mẽ liền đem cô chế trụ. Bộ dáng của cô lúc này làm anh rất đau lòng nhưng cũng rất giận, anh dùng lực đem cô gắt gao ấn vào trong ngực, giận dữ, "Em đang làm gì thế? Em điên rồi!"
Tân Hoành bị anh ôm, ra sức giãy giụa, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng ôm của anh. Hai mắt cô hiện đầy tơ máu, nhưng lại không có nước mắt.
Cô tuyệt vọng, không còn giãy giụa nữa. Thân thể mềm mại mặc cho anh ôm, vô lực ngửa đầu nhìn anh, chớp mắt với anh. Rốt cuộc, nước mắt cũng không kìm được mà ứa ra, "Dịch Tân, anh lại gạt tôi!"
Cô khóc thảm, bi thương đến cực điểm, ai oán không dứt. Dịch Tân thấy cô như vậy, lòng anh rất đau. Anh chăm chú nhìn cô, nỗ lực kiềm chế sao cho giọng nói của mình không hung ác, "Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Được lắm, tôi cho anh biết, tôi đã tin tưởng anh, anh lại còn tiếp tục gạt tôi!" Cô máy móc đẩy anh ra, lảo đảo nghiêng ngả đến nỗi quỳ trên mặt đất mà đi, lại dùng hai tay xáo trộn đống mất trật tự trên sàn nhà tìm kiếm.
Dịch Tân thấy thế, lòng rất đau, cúi người liền ôm cô quay về trong lồng ngực, vừa vội vừa giận, "Nói cho anh biết, em muốn tìm cái gì, anh giúp em lấy!"
Cô khóc không thành tiếng, "Di động, di động..."
Bỗng nhiên, trong lòng anh như có thứ gì đó hung hăng đấm vào kèm theo một dự cảm không tốt biến thành nỗi đau xé da xé thịt. Nhưng xưa nay anh luôn là người quyết đoán, lúc này cũng không hề chậm trễ, buông cô ra, nhanh chóng lấy từ trong đống hỗn loạn ra di động của cô.
Nhanh chóng mở khóa màn hình, sau đó, bóng dáng cao lớn của anh dường như bị cái gì hung hăng đấm vào, trở nên lảo đảo.
Vẫn là một phong bưu kiện như cũ, nặc danh, không đầu không đuôi, chỉ có duy nhất tiêu đề -- Thiếu phu nhân của Dịch thị mang thai, sự nghiệp có thể cực kì hưng thịnh hoặc tạm dừng lại.
Ngày là... Hôm nay.
Dịch Tân thấy khóe mắt như muốn nứt ra, các khớp xương kêu răng rắc.
Tân Hoành ở phía sau anh lắc đầu, cười đến thê thảm lại tuyệt vọng, "Dịch Tân, anh vừa mới hứa với tôi, tôi liền tin anh. Thế nhưng bây giờ, anh lại gạt tôi!"
Nói xong, cô liền xoay người chạy ra ngoài "Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, tôi muốn đi, muốn đi ngay lập tức!"
Cô khóc, nước mắt tạo thành một lớp sương mù đọng trên mắt, cơ hồ thấy không rõ mặt đường.
Dịch Tân nghe thấy một "Đi" ngay lập tức phản xạ liền đuổi theo. Trên tay hung hăng liền dùng một chút lực, chiếc di động đó liền bị đập vỡ.
Tân Hoành chạy thẳng một mạch, lại bị nước mắt cản tầm mắt, lúc xuống lầu, chân cô bị trượt.
"A!"
Dịch Tân đuổi kịp cô, ở sau lưng cô nghe được nàng một tiếng kêu sợ hãi, thấy thân thể của cô sắp ngã xuống cầu thang.
Anh mở to mắt, sớm đã không còn bận tâm tới mặt đất, một bước tiến về phía trước, cực nhanh đỡ hông của cô, đồng thời dùng sức ôm cô vào trong cơ thể của mình. Nhưng dưới sự hỗn loạn, anh không có thời gian để chú ý đến dưới chân, trong phút chốc cơ thể anh cũng trượt dọc xuống cầu thang.
Anh kinh hãi, vô ý thức gắt gao đem cô ôm vào trong lòng, dùng cánh tay còn lại bảo vệ bụng cô.
Hai thân thể từ trên cầu thang trượt xuống.
Là... là trượt xuống, cũng không phải là lăn xuống. Tân Hoành bị Dịch Tân chăm chú ôm vào trong ngực, nằm ở trên người anh, tất cả trọng lượng của cô đè lên thân thể anh.
Khi thân thể hai người đã ngừng lại, anh lập tức kịp phản ứng, nghiêng người, đem cô đặt nhẹ trên mặt đất. Anh cố gắng chịu đựng cái lưng đau của chính mình mà đứng lên, lại cấp tốc đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Sau một hồi kinh hãi, đầu óc Tân Hoành trống rỗng, chỉ có thể vô ý thức giữ chặt bụng, khóc rống, "Đứa nhỏ, đứa nhỏ..."
Dịch Tân một bên ôm cô hướng ra ngoài cửa, một bên cúi đầu an ủi cô, "Ngoan, không có việc gì, chúng ta lập tức đi bệnh viện, anh bảo đảm, đứa nhỏ sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
Quản gia và người hầu nghe thấy nhanh chóng đuổi theo đến lúc Dịch Tân ôm Tân Hoành ra cửa.
Dịch Tân đạp ga, nhưng cũng không ngừng an ủi chỗ ngồi phía sau là Tân Hoành đang nằm. Không bao lâu liền tới bệnh viện.
Các bác sĩ bị Dịch Tân tạo áp lực liền cấp tốc đưa Tân Hoành làm kiểm tra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói, "Dịch tiên sinh yên tâm, Dịch phu nhân không có việc gì, chỉ là bị khiếp sợ."
Dịch Tân lúc này mới yên lòng trở lại, lại nắm thật chặt cánh tay của nàng, cúi đầu, hôn lên trán nàng, "Đừng sợ, đứa nhỏ không có việc gì."