Nhìn thấy sắc mặt cô bỗng nhiên khó coi, lòng anh hơi kinh ngạc.
Cô cẩn thận nhìn anh, lặp lại, "Ngay tại nơi này, đừng trở về nhà, có được không?"
Bỗng nhiên anh nhớ tới trong nhà còn một đống bừa bãi ở phòng ngủ chính, còn có sự việc lúc nãy tại cầu thang làm cô sợ đến gần chết. . . Trong lúc nhất thời, anh mềm lòng.
Cô đem thân thể mình xê dịch đến trước người anh, lại chủ động ôm lấy anh, đầu cho vào trên bờ vai anh, thấp giọng hỏi, "Anh và em nghỉ lại đây một lúc rồi trở về nhà, được không?"
Cơ thể mềm mại ấm áp của cô dán vào cơ thể anh. Cơ thể anh vốn dĩ đã động tình trong nháy mắt lại cuộn trào mãnh liệt hơn. Anh chỉ nghe giọng nói của mình khàn khàn, lộn xộn, "Được. Vậy thì ngay tại nơi này."
Sau đó, anh liền điên cuồng đem cô ôm vào trong ngực mà hôn.
Kiềm chế dục vọng trong vòng một tháng, một khi đụng vào sẽ hoàn toàn không khống chế được. Anh đem cô đặt ở dưới thân, kịch liệt hôn, vuốt ve. Nhưng trong lúc mấu chốt, vì nhớ đến đứa trẻ trong bụng Tân Hoành, anh bỗng nhiên dừng lại.
Cô lại cực nhanh vươn cánh tay vòng qua anh, kéo anh lại gần cô, "Đừng ngại, anh nhẹ một chút, đứa bé không yếu ớt đến như vậy."
Cô nói xong, chân liền tự động quấn lên hông của anh.
Thoáng chốc, anh chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết sôi sục, thần trí nóng rực trong chớp mắt.
Anh nhìn cô, khàn giọng gầm nhẹ, "Đây là do em muốn!"
Nói xong, anh cử động thân thể, trong tích tắc, nơi nào đó của hai người đã kết hợp với nhau.
Lại một lần nữa bị khát vọng bao vây, trong nháy mắt, cô và anh đều cúi đầu thở gấp ra tiếng. Sau đó, vốn dĩ cái gọi là kiêng dè, một khi gặp tâm linh và dục vọng kết hợp khoái cảm, liền biến mất trong nháy mắt. Anh và cô không còn chần chừ nữa, chỉ nghe theo khát vọng sâu trong nội tâm, ngay lúc này dùng chính mình toàn bộ đi yêu xúc tu có thể đụng người nọ.
Nhất là Tân Hoành lần này, từ lúc ở cùng đến nay chưa một lần nhiệt tình khi cùng anh hoan ái. Những lúc như vậy luôn luôn là do anh chủ đạo, anh vốn dĩ nhiệt tình, còn cô ứng phó anh đã có một chút ăn không tiêu. Ở trên giường, cô luôn luôn ở thế bị động. Lúc này, lại như là sâu trong đáy lòng bị xúc động. Cô chủ động với anh, nhiệt tình với anh, làm anh triệt để không khống chế được, sau đó cùng cô lăn qua lăn lại.
Cô lại không biết sống chết, không chút sợ hãi, trái lại như là cổ vũ hơn, một lần lại một lần kích thích anh, sau đó, hai người cùng nhau trầm luân, mất đi lý trí.
Khi kích tình qua đi, màn đêm đã buông xuống.
Anh lúc này mới có chút thỏa mãn, bằng lòng buông cô ra, để cô nằm nghiêng bên cạnh, đem cô ôm vào trong ngực. Thấy sắc mặt của cô ửng hồng, tóc ướt mèm, dính ở trên mặt, đáy lòng trong sâu thẳm nhịn không được mà vui thích và tự hào, nhìn cô, cười, "Không xong rồi, nãy giờ đã quên mất đứa bé. . ."
Anh nói , tay lại chậm rãi mò đến bụng dưới của cô.
Cô hơi mở mắt ra, liếc anh, "Anh rõ ràng là cố ý lờ nó đi , nó đều biết!"
Ánh mắt anh thoáng chốc lóe lên, giọng nói khàn khàn, "Nó thực sự đều biết? Nó biết nó ba nó yêu mẹ nó như thế nào?"
Toàn thân cô nóng lên, mặt đỏ ngượng ngùng, dời đầu đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của anh, "Cái này nó không biết!"
Cô nói xong, mặt mũi căng thẳng, nhưng đã bị hắn giữ lại.
Cô giãy giụa, tránh không được, rốt cuộc quay đầu trừng mắt với anh. Thấy con ngươi của anh tràn đầy sự cưng chiều, lòng cô mền nhũn, nhân tiện nói, "Nó thật không biết, nó về sau đang ngủ."
Anh cười, lúc này
mới buông cô ra, sửa lại thành tư thế ôm cô, "Ừ, nó rất biết điều, biết nên ngủ thời gian sẽ phải ngủ."
Đôi mắt Tân Hoành híp lại thành một đường thẳng. Lại chủ động tựa sát anh, thấp giọng, "Em mệt rồi, anh ôm em ngủ."
Vốn dĩ trong lòng vẫn còn lưu lại một thứ bóng mờ như là bóng ma, đột nhiên bị cái gì phất một cái, như là có ánh sáng chiếu vào, trong nháy mắt bóng ma ấy không còn nữa. Anh chỉ cảm thấy ánh nắng tươi đẹp mà thỏa mãn.
"Được." Anh ôm cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất.
Cô tựa ở trước ngực anh, nhắm mắt lại.
Một lúc lâu, lại đột nhiên nói, "Sáng sớm ngày mai, em nghĩ em sẽ ăn cháo đậu đỏ."
Nghe cô nói, anh nhịn không được ánh mắt có ý cười cười. Cúi đầu hôn vào trán cô, ôn nhu nói, "Được, sáng sớm ngày mai, anh giúp em làm cháo đậu đỏ."
Cô nghe xong, tay buộc chặt vào hông của anh. Trước khi anh ngủ, cô đã thiếp đi, rốt cuộc cũng đã an tâm ngủ.
Cho đến khi hô hấp của cô dần dần bình ổn, anh mới ngủ theo.
Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa nhô lên. Từ bên ngoài, cánh cửa nhẹ nhàng bị kéo ra, trên giường cô bỗng nhiên mở mắt.
Sau đó, lại chăm chú nhìn anh. Rốt cuộc hạ quyết tâm, rời giường, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Bây giờ còn quá sớm, trên hành lang bệnh viện cơ hồ không thấy bóng người. Tân Hoành đi bộ, dùng thang máy đi xuống, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trên đường, lúc này chỉ có loáng thoáng một ít ánh sáng. Tân Hoành tùy ý bắt một chiếc taxi ngồi lên, "Tài xế, cho tôi đến sân bay, dừng lại ở trạm số ba, cảm ơn!"
Tài xế là một người trung niên mập mạp, thấy cô đến sân bay sớm như vậy, cười nói, "Cô nương đuổi máy bay à?"
Tân Hoành cười, "Không, tôi đi gặp một người bạn. Cô ấy đi nơi khác sống, mười năm rồi không thấy trở về, tôi đi tìm cô ấy."
Tài xế gật đầu, cười nói gì đó.
Tân Hoành lại đột nhiên cả kinh, "Chết rồi, tôi quên mang theo đồ đạc!"
Tài xế cuống quít lái chậm tốc độ, vội hỏi, "Cô muốn lại trở lại lấy sao?"
"Không được, máy bay sắp bay lên, bây giờ trở về thì không kịp." Tân Hoành trầm ngâm, lại quyết đoán hỏi tài xế, "Tài xế, có thể cho tôi mượn di động của ông được không? Tôi liên lạc với bạn tôi. Cô ấy cũng muốn đi tiễn tôi, tôi cho cô ấy đến, lúc đó cô ấy sẽ giúp tôi trả phí taxi."
Tân Hoành không hề ngần ngại về hướng về phía kính chiếu hậu nhìn gương mặt cười của người tài xế.
Tài xế kia vừa nghĩ thông suốt, liền tăng nhanh tốc độ, đem điện thoại di động của mình đưa cho Tân Hoành, “Được. Cô đừng lo lắng, lúc này không kẹt xe, chắc chắn theo kịp ."
Tân Hoành cảm kích cười, lại cấp tốc bấm một chuỗi dãy số.
Điện thoại đầu dây bên kia có người bắt mát, Tân Hoành chỉ bình tĩnh nói, "Điền tỷ, qua đây đi, ở phòng dành cho khách của sân bay chờ tớ."
"Được rồi." Bên kia nói xong, lập tức cúp điện thoại. Hẳn là đợi đã lâu, chỉ chờ lúc này nhận được tin tức liền cấp tốc xuất phát.