Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 232: Yêu vào xương tủy


trước sau

Edit: TranGemy

Tân Hoành phản ứng chậm ba giây mới quay đầu lại, nói về phía điện thoại trên bàn: “Serena không có ở đây, tôi là Tân Hoành.”

“Tôi biết rõ cô là ai. Chính là gọi cô đấy!” Giọng điệu thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, nói xong, liền nóng nảy dập máy kết thúc cuộc nói chuyện.

Tân Hoành bất đắc dĩ, cam chịu chấp nhận đi vào.

Dịch Phong Nghiêu đứng sau bàn làm việc rộng rãi, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm Tân Hoành, bất lực vỗ trán: “Mặc dù tôi có ám chỉ đến việc đi trễ về sớm không thành vấn đề, nhưng cô cũng không thể lớn lối như vậy được, ngày đầu tiên đi làm đã nghỉ cả một buổi sáng? Cô như vậy, còn để cho tôi chút uy tín nào trước mặt các nhân viên khác không?”

Tân Hoành nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Ý anh nói nhân viên khác là chỉ Serena sao?”

Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng này, cũng chỉ có Dịch Phong Nghiêu, Serena và Tân Hoành cô là ba người mà thôi.

Dịch Phong Nghiêu không ngờ lại bị cô chặn họng, nóng nảy nói: “Vấn đề trước mắt nghiêm túc như vậy, cô còn có thể suy nghĩ vẩn vơ được sao? Lúc tôi và cô nói chuyện, cô không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”

Tân Hoành gật đầu.

Thật ra thì trong lòng cô cũng rất xấu hổ, cô biết làm như vậy, thể hiện ý tứ rất rõ ràng là không để ông chủ lớn Dịch Phong Nghiêu này vào trong mắt, đang định nói xin lỗi. Lời đã ra đến đầu môi rồi, đột nhiên cô lại ngừng lại.

Cô nhìn Dịch Phong Nghiêu, trước mặt loại đàn ông này, càng thể hiện mình yếu thế, anh ta sẽ càng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu lúc này cô nói xin lỗi, nói không chừng anh ta có thể sẽ lập tức hếch mũi lên trời, bắt cô về viết một bản kiểm điểm cũng nên, tường trình tại sao lại đến trễ? Vì ở cùng với ai mà bị trễ? Làm những gì? Mà cô, cũng không thích mình và chuyện riêng tư của mình bị người ta mang ra nhạo báng.

Nghĩ như vậy, Tân Hoành bình tĩnh ngước mắt lên nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cho nên ý của anh là, anh không muốn tính toán gì nữa, vậy là anh muốn đổi ý?”*

*Lời của Editor: Ở đây, mình hiểu ý Tân Hoành là nói việc Dịch Phong Nghiêu thuê cô ấy là một sự tính toán, nên nếu không muốn nghĩ nhiều, không phải tính toán gì nữa thì chính là không cần thuê cô ấy nữa. (Giải thích cho bạn nào không hiểu đoạn này, vì mình cũng nghĩ mãi…) – TranGemy DĐLQĐ

Đột nhiên Dịch Phong Nghiêu lại bị cô chặn họng, hoàn toàn không nói ra lời nữa.

Nhìn Tân Hoành một cái, bất đắc dĩ phất tay qua loa: “Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”

Nhưng vẫn không cam lòng u oán nói: “Cô và Dịch Tân thật đúng là vợ chồng!”

Tân Hoành cười một tiếng: “Vậy tôi đi ra ngoài?”

Dịch Phong Nghiêu buồn bực phất phất tay về phía cô.

Tân Hoành cũng không kiếm chuyện nữa, chỉ cười cười rời đi. Ra đến cửa, lại bị Dịch Phong Nghiêu gọi lại: “Chờ một chút, sang quán cà phê đối diện mua giúp tôi một ly cà phê về đây.”

Tân Hoành quay đầu lại, chân mày hơi nhíu, hồ nghi hỏi: “Anh mà cũng uống cà phê bên ngoài à? Người như anh không phải sẽ tận dụng giá trị mà bắt tôi đi pha cà phê mới đúng chứ?”

Dịch Phong Nghiêu phủi phủi tay, cười một tiếng: “Xin lỗi, người cô nói đó là Dịch Tân. Còn từ nhỏ tôi đây đã sống rất bình dị gần gũi, cho nên… Đi đi.”

Đối với câu “Từ nhỏ tôi đã sống bình dị gần gũi”, Tân Hoành cũng không có ý kiến gì, chỉ gật đầu, ra cửa mua cà phê.

Mặc dù cô biết, Dịch Phong Nghiêu chỉ muốn mượn cơ hội sai bảo cô để trừng phạt cô tội không để cơn giận của anh ta vào trong mắt thôi.

Được rồi, cho dù là bình dị gần gũi, cũng không thể không có yêu cầu đặc biệt về khẩu vị cà phê như vậy được chứ…

Anh ta là muốn cà phê đen? Mocha? Hay là Espresso?

Tân Hoành lắc đầu một cái, đi vào quán cà phê.

Tân Hoành vừa đi tới quầy phục vụ, còn chưa nói muốn mua gì, đã nghe thấy đối phương nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tân Hoành?!”

Tân Hoành ngẩn ra, lúc này mới nhìn kỹ nữ nhân viên phục vụ trước mặt, tuổi còn trẻ, mi thanh mày tú... Đây là...

Cười xin lỗi một tiếng, đối phương vừa bước nhanh một bước đến nói chuyện với cô: “Xin lỗi, có thể cô không nhớ rõ
tôi. Tôi là Lạc Tiểu Xuyên, thời gian cô bị ốm, là tôi và một người khác là Lâm Tử Hề cùng nhau chăm sóc cho cô.”

Tân Hoành chợt hiểu ra, lập tức nhoẻn miệng cười: “Là cô! Tôi biết, tôi biết! Sau này tôi không còn gặp cô nữa, vẫn còn nợ cô một tiếng cám ơn đấy.”

Lạc Tiểu Xuyên ngượng ngùng cười một tiếng: “Là anh Dịch rất quan tâm tới cô, trước đây đã dùng mức lương cao trả cho chúng tôi, chăm sóc cô là việc tôi phải làm, cô mà nói cảm ơn, ngược lại tôi sẽ cảm thấy rất ngại.”

Tân Hoành cười lắc đầu: “Không, chỉ là tôi muốn nói tới lần trước, khi Dịch Tân nổi điên, nhờ có cô khuyên ngăn anh ấy.”

Lạc Tiểu Xuyên ngẩn ra, ngay sau đó chợt hiểu, Tân Hoành nhắc tới là một đêm, Dịch Tân nhét súng lục vào tay Tân Hoành, lại mạnh mẽ nắm tay cô nhắm ngay vào trái tim mình.

Một màn kia, đến nay khi cô ta nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh sợ.

Người đàn ông kia, thật ra đến nay Lạc Tiểu Xuyên vẫn muốn biết, tại sao Tân Hoành lại chọn ở bên anh?

Lạc Tiểu Xuyên cảm thấy, tính cách Tân Hoành nhẹ nhàng an tĩnh, mà Dịch Tân thì thô bạo cuồng dã, nhưng bọn họ lại có thể ở bên nhau, hơn nữa xem ra, tình yêu đã thấm sâu vào tận xương tủy. Mâu thuẫn lớn như vậy lại có thể cân bằng được, Lạc Tiểu Xuyên… Quả thật không thể lý giải nổi.

Cô vẫn cho rằng, dù có yêu hơn nữa, đối tốt với đối phương hơn nữa, cũng không thể vượt qua sự khác biệt về tính cách lớn như vậy?

Có điều lúc này, nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của Tân Hoành, phảng phất ý cười hạnh phúc, hoàn toàn khác với người con gái nằm trên giường bệnh suốt nửa tháng, không hề có bất kỳ chút sinh khí nào, Lạc Tiểu Xuyên chỉ cười nói: “Câu cảm ơn này tôi tiếp nhận, khi đó, hai người các người đều đang không tỉnh táo.”

Tân Hoành cười: “Chúng ta ngồi một chút?”

Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ, gật đầu ngồi xuống.

* * * *

“Tôi tới tìm tổng giám đốc Dịch.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn cười tự tin như cũ: “Không có, nhưng cô có thể hỏi anh ấy một chút, tên tôi là Nghê Tranh.”

“Phiền cô chờ một chút.” Nhân viên tiếp tân vừa cầm điện thoại lên, chợt bị một người khác ấn vào nút tắt máy.

Nghê Tranh nhướng mày nhìn một nữ nhân viên tiếp tân khác, khẽ mở to mắt, sử dụng ánh mắt bày tỏ ý dò hỏi.

Đối phương xin lỗi một tiếng: “Thật rất xin lỗi, vị tiểu thư này. Lúc này, hai vị trợ lý của tổng giám đốc chúng tôi đều không có ở đây, tổng giám đốc rất không thích nhân viên chúng tôi trực tiếp quấy rầy ngài ấy. Cho nên… Phiền cô ngồi trên ghế sofa đợi một chút được không? Chờ trợ lý tổng giám đốc trở lại, chúng tôi sẽ lập tức thông báo?”

Trong lòng Nghê Tranh có chút không vui, nhưng trên mặt cũng chỉ cười gật đầu, bình tĩnh ưu nhã đi tới bên ghế sofa, ngồi xuống.

Trong đầu, còn là hình ảnh người phụ nữ kia giả tạo làm bộ làm tịch: “Tranh à, coi như nể tình nhà họ Nghê nuôi con hơn hai mươi năm nay, con giúp chúng ta một lần đi?”

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

28 Tết nhà mọi người chuẩn bị được gì rồi? Hôm nay editor mới làm được mẻ mứt với kim chi, giờ mới mở được cái máy lên nè. Vẫn cố gắng duy trì tiến độ, chỉ cầu thanks với cmt, hihi ^^!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện