Edit & Beta: TranGemy
Lúc này, Tân Hoành mới mở mắt ra, lại chỉ khẽ liếc anh một cái rồi nhắm mắt lại, còn lật người sang bên, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Lần này, rốt cuộc thì kiên nhẫn cả đời sau của Dịch Tân cũng dùng hết rồi.
Vĩnh viễn đừng mong đợi Dịch Tân có thể giống như hoàng tử dịu dàng, còn có thể tính tình tốt đến độ lượn quanh giường một vòng, chạy đến trước mắt cô rồi lại một lần hai lần rồi ba lần dỗ dành cô.
Dịch Tân chính là Dịch Tân, Tân Hoành lại dám quay lưng vào mặt anh, anh cũng chẳng nói hai lời, đưa tay kéo người cô lại.
Tân Hoành lập tức vùng vẫy trong tay anh, lại như một con thỏ nhỏ, tùy ý anh lôi kéo đối mặt với anh.
Sức lực anh làm vai cô hơi đau, hô lên: “Anh nhẹ một chút!”
Ánh mắt cô mang theo vẻ u oán.
Dịch Tân cười lạnh: “Cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi à?”
Tân Hoành cau mày, còn có chút uất ức, lên án: “Chính anh nói dối trước, thế mà còn không biết xấu hổ mà thô bạo với em?”
Nói dối…
Trái tim Dịch Tân thoáng chốc chậm mất nửa nhịp, cô biết rồi?...
Bàn tay vốn đang nắm chặt vai cô, đột nhiên buông lỏng chuyển sang nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Đau không?”
Tân Hoành thấy người đàn ông này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn trở giời, mới vừa rồi còn là dáng vẻ nghiêm khắc lạnh lùng, thế mà thoáng cái lúc này đã trở nên dịu dàng mà không có chút chướng ngại tâm lý nào, trong lòng vừa bội phục, lại cảm thấy xấu hổ thay anh…
Không cam lòng nói thầm: “Không biết xấu hổ.”
Dịch Tân cười, khẽ hôn lên môi cô: “Không tức giận nữa rồi chứ?”
Tân Hoành liếc anh: “Anh vẫn còn chưa xin lỗi.”
Ánh mắt Dịch Tân gian ác mê hoặc, sâu sắc nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh cho là, em vẫn thích anh dùng sức một chút.”
Lúc đầu Tân Hoành ngẩn người, đợi thấy rõ tà ý trong mắt anh, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, theo bản năng lập tức đẩy mạnh anh ra: “Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa được không, ai nói với anh cái này chứ!”
Dịch Tân mở lớn mắt rất vô tội: “Em không có nói, nhưng anh hiểu nét mặt kia của em.”
Tân Hoành cắn răng nghiến lợi: “Em nói, anh còn chưa có nói xin lỗi, anh nói dối!”
Ánh mắt Dịch Tân trầm xuống.
Tân Hoành nhìn anh, khẽ hừ: “Không phải đi mua đồ ăn cho em đúng không?”
“Làm sao em biết?”
Tân Hoành hừ nhẹ: “Hộp giữ nhiệt nhà họ Dịch, em biết, cao cấp thế kia, người nào thấy mà còn quên được? Nói đi, có phải Nguyên Thâm trở về nhà họ Dịch lấy cho anh? Còn anh đi đâu?”
Dịch Tân nhìn cô, cười một tiếng: “Ừ, bà xã anh thật thông mình.”
Nét mặt Tân Hoành cứng lại, hỏi: “Đi gặp ông ngoại rồi hả?”
Dịch Tân khẩn trương nhìn cô.
Tân Hoành nhìn sắc mặt anh, thì biết rõ là như thế nào rồi, khẽ thở dài một cái, vén chăn lên ngồi dậy, lại tự mình cuộn tròn lại trong lòng anh: “Tại sao không nói với em?”
Dịch Tân chỉ có thể ngồi trên giường, vòng tay ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ về lưng cô.
Tân Hoành hỏi: “Bởi vì tình hình rất tệ sao?”
Dịch Tân hừ nhẹ: “Đúng vậy, ông ngoại vẫn còn rất tức giận.”
Tân Hoành nhíu mày một cái: “Anh có nói xin lỗi không?”
"Có."
“Anh có nói với ông chúng ta dự định sinh em bé không?”
“Có.” Lời nói này, không có chút ngập ngừng nào, thậm chí ngay đến bàn tay đang vỗ nhè nhẹ trên lưng cô cũng không hề dừng lại.
Tân Hoành thất vọng, nhíu mày suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy anh có ở trước mặt ông hung hăng mắng
mỏ em để dỗ ông vui vẻ không?”
Rốt cuộc cả người Dịch Tân cũng cứng lại.
“Tân Hoành.”
“Gì vậy?”
“Ông ngoại rất tức giận, anh đã rất khó xử rồi.”
“Em biết, cho nên em đang giúp anh nghĩ biện pháp đây mà.”
“Cho nên, em cũng không cần nghĩ cách giúp anh khiến cho anh thêm phiền não nữa.” Dịch Tân ôm cô lên, để cho cô đối mặt với anh, để cô có thể nhìn rõ được ánh mắt kiên định và nghiêm túc của anh: “Em ngoan ngoãn, để cho anh yêu thương em cho tốt là được rồi, không cần nghĩ tới những thứ khác nữa.”
Tân Hoành mở lớn mắt nhìn anh, chỉ thấy được anh rất nghiêm túc, đáy lòng nóng lên mềm nhũn, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
“Sau này, anh mang bữa sáng cho em, em ăn là được rồi.”
Tân Hoành cau mày, suy tính.
“Sẽ không có độc.”
Tân Hoành gật đầu: “Vâng.”
“Anh không có ở đây, em ngoan ngoãn đi ngủ, không cần chờ anh.”
“Vâng.”
“Cũng không được nổi giận với anh.”
“Vâng.” Tân Hoành gật đầu theo thói quen, lúc này mới phản ứng kịp, rối rắm một chút, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy vì sao lại không phải là anh không được nói dối em?”
Dịch Tân nhíu lông mày: “Tân Hoành.”
Trong lòng Tân Hoành rét lạnh: “Cái gì?”
“Về sau cho dù anh có nói dối, em cũng phải giả vờ như không biết.”
Tân Hoành: “…”
“Tốt lắm, nếu không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định vậy đi.” Dịch Tân làm như không có gì đưa ra kết luận luôn, vừa cười vừa ôm chặt cô trong lòng, hôn hai cái.
Tân Hoành đang muốn ngẩng đầu, chỉ trích điều kiện của anh thật là bá vương, thế nhưng anh lại bất chợt hôn một cái lên vành tai cô, khàn giọng dụ dỗ: “Tân Hoành, em phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn giao mình cho anh là được rồi.”
Cả người Tân Hoành mềm nhũn, cũng không nói nên lời nữa.
Điều kiện bá vương thì điều kiện bá vương đi, không có khí khái cũng không có khí khái đi (PS: Tân Hoành, cô thích người đàn ông không có khí khái?)
Không thể không thừa nhận, mặc dù Dịch Tân có hơi bá đạo, cũng không phải người có kiên nhẫn, nhưng mà khả năng dụ dỗ Tân Hoành thì đúng là làm người khác nhìn mà than thở. Trên thực tế, rõ ràng anh cũng không có gì gọi là lấy lòng cô, cô cứ như vậy mà ngoan ngoãn nghe lời anh.
Tân Hoành ăn bữa sáng, trong lòng không nhịn được nảy sinh một suy nghĩ: Thì ra hôn nhân chính là chuyện một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, trong cuộc hôn nhân của cô và Dịch Tân, cô chính là ai đó nguyện chịu đựng kia…