Edit & Beta: TranGemy
Tân Hoành hơi cau mày: “Tóm lại em vẫn không cảm thấy cô ấy giống một người có thể làm ra chuyện như vậy…”
“Tân Hoành.” Tân Hoành còn chưa nói xong đã bị Phong Dương cắt ngang, trong giọng nói Phong Dương lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cho dù có không xảy ra chuyện kê đơn thuốc khống này, qua thời gian thử việc của cô ta, bệnh viện nhà họ Phong cũng sẽ không giữ lại cô ta nữa.”
“Tại sao?”
Phong Dương cười: “Nói chính xác thì cô ta biết rõ thân thế của em, còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân em ấy chứ. Cho nên ngay từ đầu lúc cô ta vào nhà họ Dịch đã là có rắp tâm khác.”
Phong Dương không nói với cô nguyên văn lời Dịch Tân đã nói: Đưa cô ta tới từ đâu thì về lại chỗ đó, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt Tân Hoành lần nữa.
Về sau, mỗi lần nghĩ đến Lạc Tiểu Xuyên, Phong Dương lại cảm thấy thất vọng. Lạc Tiểu Xuyên có âm mưu đối với Tân Hoành, thế mà anh ấy lại không biết gì, còn giới thiệu cô ta cho Dịch Tân, có trời mới biết khi Dịch Tân nói anh ấy mới biết, còn khiến anh ấy cảm thấy tự trách đến cỡ nào. Sau đó vẫn thật sự coi trọng cô gái an phận này nhưng bây giờ thì Phong Dương rất xem thường cô ta.
Đầu tiên là bày mưu tính kế tiếp cận Tân Hoành, vừa lấy được sự tin tưởng của cô, vừa ở bệnh viện dùng danh nghĩa bệnh nhân kê đơn thuốc, đây rõ ràng là ăn cắp tiền của bệnh nhân.
Lương y như từ mẫu, không nói đến lương y, cô ta căn bản không phải một con người có đạo đức. Người như vậy… Quả nhiên vẫn là Dịch Tân lợi hại, nhìn một cái đã nhận ra. Đưa tới từ đâu thì trở về đó, đúng là cách xử lý tốt nhất.
Dĩ nhiên, lời này của Dịch Tân không thể nói lại với Tân Hoành.
Tân Hoành nghe thấy Lạc Tiểu Xuyên có âm mưu khác, lại kinh ngạc, trong lòng cũng không rõ đang cảm thấy thế nào. Thật sự cô cho rằng… Lạc Tiểu Xuyên là một cô gái tốt.
Cô còn nhớ rõ Lạc Tiểu Xuyên thản nhiên nói khi ấy cô ta đang cần tiền, còn nói với cô rằng cô ta đang chuẩn bị của hồi môn…
Nghĩ tới tây, Tân Hoành lại tự giễu lắc đầu, thì ra những thứ chân thành như thế, khi đặt bên cạnh chân tướng, lại biến thành hình ảnh hết sức mỉa mai.
Không nói thêm gì nữa, Tân Hoành tự động bỏ qua chủ đề Lạc Tiểu Xuyên này.
Sau bữa ăn, Tang Nhuế đề nghị cùng Tân Hoành ra ngoài đi dạo, Tân Hoành nghĩ một chút rồi cười: “Bây giờ không phải lúc đi dạo, tớ đang muốn chuyển nhà, phải thu dọn một chút”
Tang Nhuế giật mình: “Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?” Nói xong mới chợt nghĩ ra, lại vẫn có vẻ không chắc chắn hỏi lại: “Thật sự định quay về?”
Tân Hoành gật đầu.
Tang Nhuế muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thật ra cô muốn nói, cô có thể vượt qua được sự sợ hãi trong lòng đối với nơi đó ư? Hơn hai năm về trước, tất cả những chuyện không hay, đều xảy ra ở đó…
Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Tân Hoành, dáng vẻ đã quyết định của cô, Tang Nhuế cũng không tiện nói thêm gì nữa. Cho dù có phải nói, cũng không nên là cô ấy nói ra.
Bởi vì Tân Hoành muốn dọn nhà, lúc này cũng không tiện ở lại chơi nên Phong Dương và Tang Nhuế ngồi thêm một lát rồi cũng ra về.
Tân Hoành thu dọn bàn ăn, lại nhìn đồng hồ, đã qua giờ đi làm, nhưng vẫn còn lâu Dịch Tân mới về.
Cô tựa vào ghế salon nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút rồi bắt tay vào thu dọn nhà cửa. Đến khi sửa sang xong đồ đạc của hai người thì vừa đến thời gian làm cơm tối.
Lúc Dịch Tân về đến nhà thì Tân Hoành vẫn
còn ở trong bếp, mặc tạp dề dùng muỗng thử canh. Dịch Tân gọi cô, tay cô run lên, vốn chỉ định thử xem canh vừa không, lúc này không khống chế được, cả thìa canh nóng bỏng chảy vào miệng, thoáng chốc cô bị nóng đến nhe răng trợn mắt.
Dịch Tân thấy cô đưa lưng về phía anh, bóng lưng có hơi cứng ngắc, không khỏi bước nhanh đến đằng sau cô, hỏi: “Sao vậy?”
Bấy giờ Tân Hoành mới quay đầu lại, mặt trách cứ nhìn anh, dùng ánh mắt tố cáo.
Dịch Tân liếc mắt nhìn muỗng canh trong tay cô, lại thấy sắc môi hồng hồng của cô thì hiểu ra, cười hỏi: “Bị nóng à?”
Tân Hoành nhìn anh, lắc đầu xoay người, đang chuẩn bị đặt muỗng xuống thì vai đã bị người ta nắm lấy quay người cô lại, sau đó trên môi liền xuất hiện hơi thở quen thuộc, cái lưỡi hơi lành lạnh.
“Giúp em hạ nhiệt.” Anh vừa hôn cô vừa mờ ám nói.
Cô đẩy anh hai cái cũng không đẩy được, quyết định không cần tốn sức nữa, để mặc anh hôn.
Anh hôn đủ rồi mới buông cô ra, ngón tay thương yêu vân vê trên đôi môi cô, lúc này mới hài lòng cười: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi.”
Tốt hơn nhiều…
Khóe môi Tân Hoành cong lên: “Tốt hơn chỗ nào chứ? Cũng vẫn sưng lên thôi.”
Ánh mắt Dịch Tân mê hoặc nhìn cô: “Anh nói là anh… Anh tốt hơn nhiều rồi.”
Tân Hoành thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh thì dở khóc dở cười: “Cái vẻ mặt này của anh là thế nào? Cũng không phải là hít thuốc phiện, tốt hơn cái gì chứ…”
Dịch Tân cười cười: “Tân Hoành.”
“Cái gì?” Tân Hoành làm bộ tức giận nhìn anh.
“Anh chưa nói với em là, yêu em, cũng giống như hít thuốc phiện à?”
Tân Hoành: “…”
“Được ôm em thì sẽ không khống chế được, chỉ muốn dùng cả sinh mệnh để đắm chìm, không thấy em thì nhớ nhung đến không còn tâm tư làm gì, một ngày không thấy thì cả người uể oải, chỉ có ôm em hôn em, anh mới có thể khôi phục tinh thần lại một chút. Ừ, như thế đấy, thật là giống như hít thuốc phiện vậy.”
Tân Hoành: “… Cho nên quan trọng chỉ cần để cho anh ôm hôn thôi chứ gì?”
Ánh mắt Dịch Tân ánh lên vẻ mê hoặc, ưu nhã lắc đầu: “Không, quan trọng chính là ngủ với em.”
Tân Hoành: “…”
Dịch Tân khẽ thở dài ôm cô vào lòng, nói nhỏ: “Thật sự không biết điều quan trọng là gì?”
Tai Tân Hoành nóng lên, anh nói chuyện lúc nào cũng trắng trợn như vậy, còn lấy việc hít thuốc phiện ra làm ví dụ, cô làm sao mà có thể không hiểu được? Cảm động, không phải là không có… Có điều… Thật xấu hổ.
Đành phải giả bộ như nghe không hiểu…
Cô ngoan ngoãn để cho anh ôm, thấp giọng gọi: “Dịch Tân.”
“Cái gì?” Ánh mắt anh rơi vào đỉnh đầu cô, dịu dàng như đang nhìn bảo vật trân quý nhất thế gian.
“Hít thuốc phiện, không tốt, nên cai đi.”
Ánh mắt anh sáng ngời: “Cai không được, làm thế nào đây?”
Cô vùi trong ngực anh, đỏ mặt nói: “Vậy em đành để cho anh hút cả đời vậy.”