Edit & Beta: TranGemy
Được Dịch Phong Nghiêu “chỉ điểm”, tìm một ngày đẹp trời nắng vàng ấm áp, Nguyên Thâm lái xe đến biệt thự nhà họ Dịch, chuẩn bị tìm Tân Hoành đi ngắm hoa.
Trên đường đi còn thấy hôm nay có khả năng sẽ nắng to, lần đầu tiên trong đời anh ta còn tỉ mỉ chạy vào siêu thị mua một cái ô gấp nhỏ, để lát nữa cho Tân Hoành che.
Dĩ nhiên, lúc này trong đầu Nguyên Thâm hoàn toàn không phải lo lắng cho làn da mịn màng của Tân Hoành, mà là lo lắng vì dáng vẻ mê luyến tai họa Tân Hoành của Dịch Tân.
Lần đầu tiên trong ba mươi năm cuộc đời anh ta mới chu đáo như vậy, thế mà khi đến nhà họ Dịch, Tân Hoành lại chẳng nể mặt anh ta chút nào.
Tân Hoành đứng trong phòng khách lớn, có vẻ không thể tin được vào mắt mình mà nhìn ngươi đàn ông trước mặt: “Anh nói, anh muốn cùng tôi đi ngắm hoa?”
Nguyên Thâm gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Đúng thế, mùa xuân đến rồi, muôn hoa đang nở rộ, hoa anh đào, hoa hải đường, hoa mai, hoa lê đều có, cô thích hoa gì?”
Tân Hoành: “…”
Điều Nguyên Thâm nói là sự thật, nhưng Tân Hoành cũng không phải kẻ hồ đồ.
Hoa này, cũng không thể tùy tiện cùng người ta đi ngắm đâu anh trai! Hoa đẹp không có lỗi, nhưng cũng phải nhìn xem những học sinh trung học này người ta là mối tình đầu trong truyền thuyết, nên mới có thể e thẹn ngại ngùng mà kéo người yêu đi ngắm hoa. Lại nhìn xem những người ân ân ái ái từng đôi, từng đôi một ấy gọi là gì? Đó là tình nhân!
Nghĩ đến đây, Tân Hoành lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hỏi người đàn ông đang chăm chú nhìn cô: “… Ai nói cho anh biết là tôi thích ngắm hoa?”
Cuối cùng thì phản ứng của Tân Hoành cũng khiến cho Nguyên Thâm đánh hơi được mùi vị không bình thường.
Chẳng lẽ… Dịch Phong Nghiêu lừa anh ta?
Nguyên Thâm ngay lập tức không biết xấu hổ mà bán đứng Dịch Phong Nghiêu: “Dịch Phong Nghiêu.”
Tân Hoành: “…”
Quả nhiên…
Dịch Phong Nghiêu đúng là không ra gì!
Tân Hoành thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nhìn Nguyên Thâm, cẩn thận hỏi: “Có phải anh… đắc tội với Dịch Phong Nghiêu cái gì rồi không?”
Tân Hoành là người thông minh, cô không nói thẳng ra, chỉ hỏi lại một câu ngắn ngủi, may mà người thành thật như Nguyên Thâm có thể nghe ra được ý tứ trong câu nói của cô. Lúc này, nắm tay phải đã nắm thành quả đấm kêu răng rắc, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà tên tiểu bạch kiểm đẹp mã Dịch Phong Nghiêu.
Tân Hoành nhìn đường cong căng thẳng trên mặt Nguyên Thâm, cười vô cùng hài lòng.
Tên bạch nhãn lang Dịch Phong Nghiêu, cho anh tính hãm hại tôi này!
Nguyên Thâm hung hăng mắng xong Dịch Phong Nghiêu rồi bình tĩnh lại lập tức hỏi Tân Hoành: “Vậy cô thích cái gì?”
Tân Hoành: “…”
Tân Hoành giật giật khóe môi: “Nguyên Thâm, anh tìm tôi, có phải có chuyện gì không?”
Nguyên Thâm lúng ta lúng túng, biểu hiện của anh ta rõ ràng đến thế sao?
Còn chưa lấy lòng được mà đã bị nhìn thấy hết cả âm mưu rồi!
Mặc dù Nguyên Thâm là một tên da dày, nhưng da mặt lại cực kỳ mỏng*, lúc này trên mặt nhanh chóng đỏ ửng mất tự nhiên.
*Ý nói chịu đòn thì giỏi nhưng dễ xấu hổ.
Tân Hoành thấy thế thì vỗ trán, quả nhiên là thế…
“Tôi, có lời không biết nên…”
“Nguyên Thâm, có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi đi.”
Ngắm hoa cái gì, cậu có muốn chết không, đừng có tự tiện làm bậy rồi liên lụy sang người khác.
Nguyên Thâm nắm chặt nắm đấm, ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói nhanh: “Xin thiếu phu nhân giúp đỡ, để tôi có thể về bên cạnh Tân thiếu.”
Tân Hoành ngẩn ra, mắt mở lớn phản ứng theo bản năng: “Tôi nghĩ là, Dịch Phong Nghiêu rất vừa ý anh.”
Kể từ khi Nguyên Thâm sang chỗ Dịch Phong Nghiêu, lịch sử cuộc gọi trên di động của cô trên dưới đều là Dịch Phong Nghiêu, Dịch Phong Nghiêu, Dịch Phong Nghiêu…
Nội dung chỉ có:
“Tân Hoành, thật cảm ơn cô!”
“Tân Hoành, toàn bộ công nhân viên của công ty đều rất cảm kích cô!”
“Tân Hoành, cô cứ từ từ nghỉ ngơi không cần vội vã trở lại đâu!”
.....
Nguyên Thâm nghe thế thì khóe môi co quắp hai cái, hừ
lạnh: “Anh ta vừa ý tôi,… tôi còn không thèm để ý đến anh ta đâu.”
Tân Hoành: “…”
Lại nói phản ứng của Tân Hoành, đầu tiên là từ chối đi ngắm hoa, sau đó lại một mực im lặng, lúc này rốt cuộc trong đầu Nguyên Thâm cũng vang lên một hồi chuông cảnh báo, cho rằng cô đang nghĩ cách cự tuyệt anh ta.
Nguyên Thâm ngay lập tức kích động, vội vàng bắt lấy tay Tân Hoành, hết sức tình cảm cầu cạnh: “Thiếu phu nhân, xin cô giúp tôi lần này, dù sao cũng là vì Tân thiếu!”
Tân Hoành bị anh ta nắm chặt tay thì cả người run lên, cuống quýt dùng cái tay tự do gỡ anh ta ra, rút tay lại xong thấy mắt anh ta cũng đỏ cả lên, thoáng chốc cô bị dọa cho giật mình, chỉ chỉ ghế salon: “Cái đó… Chúng ta ngồi, ngồi xuống đã, có lời gì từ từ nói.”
Nguyên Thâm chăm chú nhìn cô, nghi ngờ giảm xuống, cuối cùng cũng ngồi xuống. Sau đó bắt đầu dùng đủ loại lời lẽ từ lý đến tình để cảm động Tân Hoành. Từ chuyện khi Dịch Tân chín tuổi nói thẳng một mạch đến khi hai mươi chín tuổi, nào là mưa bom bão đạn, nào là đêm khuya kinh hoàng, rồi lại vượt mọi chông gai, đập nồi dìm thuyền, thế như chẻ tre, cuối cùng mới có thể công thành danh toại chiếu cáo thiên hạ** như ngày hôm nay.
**Ý là có được thành công như ngày hôm nay, Dịch Tân đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, nguy hiểm. – Tr4nGs2Y
Lưu loát diễn thuyết một màn kịch huyết lệ xong, kết luận cuối cùng là: Ngàn vạn lần không thể để cho Dịch Phong Nghiêu chiếm được tiện nghi vốn thuộc về Dịch Tân!
Tân Hoành nghe chuyện về Dịch Tân ngày bé, vốn đang khẩn trương nắm chặt hai tay lại nghe thấy cái kết luận kia thì nhất thời cảm thấy cạn lời…
Tiện nghi thuộc về Dịch Tân,… Cái tiện nghi này, chẳng lẽ là đang chỉ Nguyên Thâm?
Nghĩ đến đây, cả người Tân Hoành khẽ run.
Nguyên Thâm lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén: “Thiếu phu nhân thấy thế nào?”
Tân Hoành bị ánh mắt của anh ta dọa cho sợ hãi, cuống quít bày tỏ thái độ: “Yên tâm, ngày mai anh có thể trở về bên cạnh Dịch Tân.”
꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Cả khuôn mặt Nguyên Thâm thoáng thả lỏng, rồi lại nhanh chóng nhíu chặt lại ép hỏi: “Lần này, cô giữ lời?”
Tân Hoành: “…”
Dạo này, đi giúp người còn bị chất vấn nữa, cô rất dễ dãi sao?
Tân Hoành lại đảm bảo một hồi, thiếu chút nữa phải lập đàn thề thốt, cuối cùng cũng tiễn được vị Thần giữ cửa Nguyên Thâm đi, thở phào nhẹ nhõm, mới ngồi lại xuống ghế thì người giúp việc đã lo lắng chạy tới trước mặt cô.
Trong lòng cô căng thẳng, tự nhiên lại có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ… Lại có người muốn tìm cô đi ngắm hoa nhờ vả chuyện gì?
“Có… Có chuyện gì?”
Cô hỏi, không hiểu sao lại hơi lắp bắp.
Người giúp việc run rẩy đưa đồ trong tay cho cô, cô vừa nhìn đã sợ hãi rùng mình.
Điện thoại di động.
Người giúp việc cẩn thận nói: “Vừa rồi em lên lầu dọn dẹp thấy điện thoại vang một lúc lâu… Là thiếu gia gọi, thiếu phu nhân mau trả lời điện thoại đi.”