*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: TranGemy
Dịch Tân tùy ý nói chuyện với cô, cố gắng dời sự chú ý của cô.
“Tân Hoành, sao em lại phát hiện ra anh không ở chỗ ông ngoại?”
Cô nghe thế thì ngồi trong lòng anh lắc đầu: “Không có phát hiện.”
Anh hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Không có phát hiện?”
Cô gật đầu hơi giễu cợt: “Anh nói dối giỏi như thế, em làm sao mà tìm ra sơ hở được? Đều là bởi vì lừa Nguyên Thâm quá dễ.”
Dịch Tân nghe xong ánh mắt đã tối lại.
Nguyên Thâm, anh ta lại kéo chân sau anh lần nữa!
Tân Hoành không nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của anh, vẫn tiếp tục nói: “Anh không có sơ hở, nhưng tim em lại đập rất nhanh, liền nghĩ đến việc tìm Nguyên Thâm. Em nghĩ, nếu như anh xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ báo cho Nguyên Thâm, anh ta chắc chăn sẽ biết được gì đó, nếu anh ta không biết thì chính là không có chuyện gì. Cho nên, em lấy điện thoại gọi cho anh ta rồi trực tiếp hỏi xem anh đang ở
đâu. Quả nhiên, anh ta cứ ấp a ấp úng, em biết ngay là anh có chuyện rồi.”
Cô nói đến đây thì dùng mặt cọ cọ vào vai anh, sợ hãi trong lòng cũng càng trở nên rõ rệt, trái tim như đang rơi xuống, chỉ có thể cố gắng không buông anh ra, chạm vào anh để cảm nhận được sự tồn tại này là thật.
Một khắc kia, khi cô biết anh đang gặp nguy hiểm, nhưng cô cách anh rất xa, cô không có một chút năng lực nào có thể giúp được anh, thậm chí còn không thể nhìn thấy anh. Vì sợ hãi mà cả người cô đều đau đớn, cảm giác như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Bây giờ, nghĩ tới việc anh còn có thể trở về bên cạnh cô, cô chỉ muốn cứ ôm anh như vậy, không bao giờ để cho anh đi đâu, không bao giờ để cho anh rời xa cô nữa, cô không muốn lại có thêm một lần trải qua cái cảm giác vô lực, chỉ có thể bất lực ở một nơi xa xôi nào đó