*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: TranGemy
“Mạc thiếu gia.”
Ngay lúc tay trái Mạc Tương Đằng sắp túm được vai Tân Hoành thì sau lưng anh ta vang lên một tiếng cười nhẹ cùng với giọng nói có chút bức bách.
Trong nháy mắt, bàn tay đang dùng sức đến nổi gân xanh của Mạc Tương Đằng dừng lại giữa không khí, rồi lập tức thu tay về.
Sau đó anh ta xoay người, đối mặt với người đàn ông vừa đi xuống, thậm chí còn chưa kịp ra khỏi thang máy.
Dịch Phong Nghiêu.
Lúc này, Dịch Phong Nghiêu cũng đang nhìn Mạc Tương Đằng, trên mặt đang nở nụ cười như có như không, có điều đôi mắt lại hơi nheo lại, mang theo ý tứ sắc bén mà lạnh lùng.
Mắt Tân Hoành vượt qua Mạc Tương Đằng, khi nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu thì thở ra một hơi, bấy giờ mới có thể buông lỏng tâm tình một chút.
Dịch Phong Nghiêu nhìn cô, không nhanh không chậm ra khỏi thang máy, đi đến đứng bên cạnh cô. Ánh mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Đằng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Thế nào, Mạc thiếu gia, nhân viên của tôi mạo phạm đến anh sao? Sao lại tức giận vậy?”
Ánh
mắt Mạc Tương Đằng vẫn tùy tiện như cũ, quét qua mặt Tân Hoành rồi mới nhìn thẳng Dịch Phong Nghiêu: “Nhân viên của anh?”
Dịch Phong Nghiêu cười cười cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Tân Hoành: “Cô lên trước đi.”
Tân Hoành thận trọng nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở trước mặt cô, đằng sau Mạc Tương Đằng, cô muốn đi tới đó thì nhất định phải đi qua Mạc Tương Đằng. Tân Hoành liếc mắt nhìn qua, như thể có chút suy nghĩ, sau đó cô xoay người tiến về phía thang máy nhân viên ở bên cạnh, thông minh lựa chọn tránh không phải đến gần Mạc Tương Đằng lần nữa.
Một lần thôi cũng đủ dọa cô gần chết rồi.
Sau này, cô nhất định phải cẩn thận.
Có điều, thang máy đã mở ra rồi mà sau lưng, giọng nói như ma quỷ kia vẫn không chịu buông tha cho