Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 282: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: TranGemy

Không được nhúc nhích…

Ra tay đi…

Tân Hoành bi phẫn, cũng không phải là mưu sát mà…

Nhưng trong lúc cô còn đang hoảng sợ, trên chân phải truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, âm thanh “rắc rắc” vang lên, Phong Dương đã ra tay.

Một nháy mắt kia, Tân Hoành đau đến không thốt ra được tiếng nào, sau đó, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Tốt rồi, tốt rồi, ngoan, không đau nữa.”

Tân Hoành đã bao lâu rồi chưa khóc trước mặt người ngoài? Lúc này thấy nước mắt cô nói rơi là rơi, Dịch Tân cũng bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng dỗ dành, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Tân Hoành mất một lúc mới phản ứng lại được, bắt đầu hít vào một hơi thật sau, lại mở lớn hai mắt.

Lúc này mới kêu ra tiếng: “Dịch Tân, đau chết em rồi….”

Giọng cô không thê thảm, chỉ là đang run run, đau đến run rẩy.

Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, Dịch Tân được coi là lòng dạ sắt đá cũng thoáng chốc trở nên mềm nhũn, không để ý đến còn có người
ngoài, quay sang hôn lên mặt cô một cái, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, không đau.”

Trong lúc bọn họ còn đang âu yếm dỗ dành nhau, Phong Dương đã hết sức thuần thục thực hiện các thao tác, băng bó chân Tân Hoành kỹ càng.

Nhìn về phía Tân Hoành, Phong Dương ngắn gọn dặn dò còn không quên dọa dẫm: “Không phải hù dọa em đâu, nghỉ ngơi cho hẳn hoi, thay thuốc đúng giờ, đừng có để bị động đến vết thương. Nếu không, khẳng định sẽ phải vào phòng phẫu thuật mổ đấy.”

Mặt Tân Hoành đầy vẻ oán niệm nhìn Phong Dương: “Thế này chẳng lẽ còn không phải hù dọa à?”

Phong Dương: “…”

Tang Nhuế bên cạnh nhanh nhẹn chen vào: “Cái này mà gọi là hù dọa? Tớ nói cho cậu biết cái gì mới là hù dọa: “Lần này cậu chỉ là nghe thấy tiếng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện