*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy
Cho nên, anh đang họp thì vội vàng chạy về sao?
Vốn dĩ anh đang tham dự cuộc họp, chỉ vì cô “lật thuyền trong mương” té từ trên cầu thang xuống, bị thương, khiến tài xế bị hù dọa mới làm kinh động đến anh, anh lập tức bỏ lại bao nhiều người như vậy mà chạy về.
Thật ra cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Con người ai mà chưa từng sảy chân trượt ngã một lần trong đời cơ chứ?
Cũng không bị thương nặng, anh chạy về vội vàng như vậy, có vẻ cuối cùng cũng chỉ để ôm cô từ dưới nhà lên lầu mà thôi.
Có điều, như vậy, còn ít sao?
Là rất ít, nhưng bởi vì người đó là anh, nên rất đáng trân trọng.
Điều đó khiến cho cô hiểu được rằng, có một người đàn ông, mặc dù anh đã phải gánh vác rất nhiều trọng trách trong sinh mệnh của mình, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé mãi sau này mới xông vào thế giới của anh, nhưng cuối cùng, cô mới thực sự là người anh yêu thương và trân quý nhất. Bất cứ khi nào, anh cũng coi cô là quan trọng nhất, đặt
cô ở vị trí ưu tiên số một.
Niềm hạnh phúc trong lòng thật ngọt ngào. Không liên quan đến lòng hư vinh của phụ nữ, chỉ thuần túy là niềm vui vì được anh quý trọng.
Cô an tĩnh ngồi một bên, nhìn vẻ mặt vô cảm cứng nhắc, lạnh lùng của anh, vậy mà đợi đến khi đối phương nói xong, anh lại có thể tìm được đúng trọng điểm một cách nhanh chóng từ một đống thông tin dài dòng phiền phức vừa được cung cấp. Chỉ nói mấy chữ đơn giản, vẫn với vẻ mặt không nặng không nhẹ, là có thể khiến mọi người hiểu được kết quả anh muốn là gì.
Tân Hoành nghĩ, đúng là hình mẫu của một người lãnh đạo.
Trực tiếp, quyết đoán… Hoặc là nói, phê bình thẳng thắn, không nể mặt.
Thật ra thì, không nể mặt ở đây còn có một cách nói khác tương đối dễ nghe khác là không thỏa hiệp.
Có điều, Tân Hoành nghĩ, đối với người đàn ông Dịch Tân này, bất cứ từ ngữ nào liên quan đến sự thỏa hiệp đều không thích