*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy
Suốt dọc đường đến sân bay, Tân Hoành vô cùng thấp thỏm.
Trong điện thoại, Dịch Lam nói, tôi muốn về thành phố H, cháu* đến tiễn tôi một chút.
*Bắt đầu từ chương này, thái độ của Dịch Lam với Tân Hoành và mối quan hệ của hai người đã dịu đi, ông quyết định không tiếp tục chia rẽ bọn họ nữa. Tuy nhiên ông vẫn còn thương Nghê Tranh và có ý trách Tân Hoành nên mình sẽ đổi xưng hô của hai người từ “tôi – cô” thành “tôi – cháu” nhé. -Tᶉ anᎶem¥
Dĩ nhiên, ông ngoại muốn về nhà, đương nhiên cô nên đến tạm biệt, có điều nếu như chỉ đơn thuần muốn có người tiễn, Tân Hoành không cho là Dịch Lam sẽ có lòng nghĩ đến cô.
Thái độ của cô đối với Dịch Lam vừa kính vừa sợ, lại càng thấp thỏm không biết lúc này ông cụ lòng dạ sâu xa khó lường như vậy tìm cô là có chuyện gì.
Cố gắng để dáng vẻ đi bộ không quá chật vật, nhưng sự đau đớn trên chân vẫn khiến cô bước thấp bước cao, vừa vào đến phòng tiếp khách, lập tức có một người đàn ông mặc tây trang đen xuất hiện, đưa cô vào một căn phòng khác.
Cửa phòng mở ra, Dịch Lam ngồi trên một chiếc sô pha ở phía đối diện cô, đôi mắt khẽ nheo lại.
Nhất thời Tân Hoành cảm thấy chân mình càng đau hơn, vội vàng cung kính chào một tiếng: “Ông ngoại.”
Sau đó thì vội vàng đi đến trước mặt Dịch Lam, nhưng bước chân lại càng tập tễnh hơn.
“Chân làm sao thế?” Dịch Lam nhìn cô đi khập khiễng thì nhàn nhạt giọng hỏi.
Dù giọng điệu ông không có vẻ quan tâm lắm, nhưng Tân Hoành vẫn nảy sinh một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội đáp: “Không sao
cả, không cẩn thận bị ngã thôi ạ.”
“Ngồi đi.”
“Vâng.” Tân Hoành vội ngồi xuống đối diện ông.
Dịch Lam nhìn cô một chút rồi nói: “Lần này tôi tới đây, vốn là muốn giúp Dịch Tân xử lý một chuyện, chỉ là sự thật chứng minh, Dịch Tân đã không cần đến tôi rồi.”
Dịch Lam đi thẳng vào vấn đề, không cho Tân Hoành lấy một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý, phải nói là có chút thử thách lòng người.
Quả nhiên vừa nghe thấy vậy, trái tim Tân Hoành đã đập nhanh lên một chút, vội nói: “Làm sao có thể chứ? Ông ngoại và Dịch Tân, vừa là người thân, vừa là người thầy. Ông ngoại có thể trợ giúp Dịch Tân là điều cả cháu và Dịch Tân đều cầu còn không được.”
Dịch Lam nghe thế thì nhìn cô cười nhẹ: “Vừa là người thân, vừa là người thầy. Ừ, cô đúng là rất biết cách nói chuyện, biết cách nói chuyện đúng mực, dù không dễ nghe, cũng nhất định khiến người khác có chút vui vẻ.”
Dịch Lam nói rồi bỗng xoay chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: “Có điều, nếu như cô biết tôi nói giúp, là muốn giúp Dịch Tân chọn một người phụ nữ thích hợp với nó hơn, cô còn có thể cầu cũng không được không?”
Cả người Tân Hoành khẽ run, sững người nhìn Dịch Lam, nhất thời không kịp giấu đi sự uất ức trong ánh mắt.
Dịch Lam cười lạnh, tiếp tục