Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: TranGemy

Nghĩ rồi Lạc Tiểu Xuyên chăm chú nhìn Tân Hoành.

Tân Hoành thản nhiên nhìn lại cô ta, lắc đầu với Cố Viễn Chi: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ.”

Lạc Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trương Tiểu Thúy rời đi. Nhưng sắc mặt Trương Tiểu Thúy rõ ràng rất không cam lòng, mở lớn mắt nhìn Tân Hoành, trong ánh mắt toàn là lưu luyến và mong chờ.

Tân Hoành nhắm mắt lại yên lặng thở dài, quay người định cùng ngồi xuống với Cố Viễn Chi, lại thấy cái bàn trước mắt vô cùng bừa bộn.

Chỉ cần nhìn dấu vết cũng có thể đoán được tình hình hỗn loạn vừa rồi của mấy người ngồi đây.

Không riêng gì ai… Người nào cũng rất chật vật.

Cố Viễn Chi là ai? Mấy chục năm cuộc đời bôn ba sóng gió, lúc này chỉ cần nhìn ánh mắt lúng túng của cô đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đổi bàn khác đi, có thể tự mình đi được không?”

Lời này… Đúng là rất hợp tình hợp lý!

Tân Hoành gượng gạo nở nụ cười cứng ngắc: “Chỉ là vết thương nhỏ… Chạy nước rút thì không được chứ đi bộ thì vẫn ổn ạ.”

Cố Viễn Chi cười gật đầu.

Sau đó, hai người đổi sang ngồi bàn khác. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Cố Viễn Chi tùy ý khoát tay, hai vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu rồi tránh đi chỗ khác.

Tân Hoành bỗng có dự cảm xấu trong lòng, càng không đoán được rốt cuộc ông đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện vừa rồi của cô và Hạ Noãn Tâm. Nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm kích vì ông có thể đuổi những người đó đi.

Cố Viễn Chi tự mình rót trà cho cô, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Thạt xin lỗi, vừa rồi ông ở gần đó nên chuyện mọi người nói ông đã nghe hết rồi.”

Tân Hoành nghe thấy thế thì vừa quẫn bách vừa không biết nói sao.

Cố nhẫn nhịn nhưng vẫn nhịn không được mà giật giật khóe miệng: “Cháu còn nghĩ dù ông có nghe được cũng sẽ làm bộ như không biết…”

Cố Viễn Chi sửng sốt, ngay sau đó thì hứng thú cười xòa hỏi: “Tại sao?”

Tân Hoành đành mặt dày thẳng thắn: “Ông không giống người thành thật như vậy, kiểu như người sẽ nói với người khác rằng: Lời bạn nói tôi đã nghe thấy hết rồi…”

Cố Viễn Chi nhìn ra biểu cảm muốn cười mà không cười của cô, nói chính xác hơn là vẻ nhạo báng khiến ông bật cười một tiếng trầm thấp. Tân Hoành lúng túng gượng cười hùa theo ông.

Cố Viễn Chi cười xong mới nhìn Tân Hoành nói: “Ừ, đúng là ông rất ít khi thành thật như vậy. Có lẽ cháu không tin tưởng ông lại là người có tinh thần trượng nghĩa như vậy, nhưng mà vừa rồi đúng là ông bị Hạ Noãn Tâm kích thích.”

Tân Hoành lẳng lặng ngước mắt nhìn ông.

Cố Viễn Chi nhìn vẻ phòng bị trên mặt cô mà than nhẹ: “Bởi vì bản thân ông là người ít khi nói lời thật lòng, nhưng cũng hiếm khi gặp người nào mở miệng là toàn nói dối như thế.”

“Toàn nói dối?” Tân Hoành khẽ mỉm cười, cười đến khổ sở.

Cố Viễn Chi sâu sắc nhìn Tân Hoành: “Hạ Noãn Tâm nói dối, ông có thể thấy rõ ràng là thế, hơn nữa ông không tin cháu không nhìn ra. Cái câu “trong mười câu nói thì có đến mười một câu là giả” của cháu rất thâm thúy.”

“Chẳng qua cháu tỏ ra mạnh miệng thế thôi.” Tân Hoành thở dài.

Cố Viễn Chi đã nghe được hết rồi nên Tân Hoành cảm thấy cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, mà cô cũng tin rằng người như Cố Viễn Chi nhất định sẽ nhìn ra được, cho dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô đã suy sụp đến mức nào.

Cố Viễn Chi thấy sắc mặt
tủi thân của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng nên nhẹ giọng nói: “Cháu biết không, ông và bà ngoại cháu là bạn bè biết bao nhiêu năm rồi. Lần đầu tiên ông gặp cháu ngoài sân bay, ông còn tưởng cháu là bà ấy, ông không tin là ông sẽ nhìn lầm. Cháu và bà ấy khi còn trẻ thật sự rất giống nhau, từ thần thái, khí chất cho đến cách hành xử.”

Câu chuyện của Cố Viễn Chi bỗng thay đổi, lại nói tiếp: “Chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài đúng không? Bà ấy cũng thế, nói dễ nghe là kiên cường độc lập, có chuyện gì cũng tự mình lẳng lặng gánh vác, không để cho mình trở thành đề tài tán gẫu trà dư tửu hậu của người ngoài. Nói khó nghe thì đây là điểm thiếu sót rất lớn của một con người.”

“Thiếu sót?” Tân Hoành hơi nhướng mày.

“Đúng, thiếu sót rất lớn, có thể dễ dàng bị người ngoài công kích vào đúng điểm yếu.” Cố Viễn Chi ôn hòa cười hỏi ngược lại: “Cháu có biết, tại sao Hạ Noãn Tâm có thể ức hiếp cháu hai mươi năm nay không?”

Sác mặt Tân Hoành tối sầm lại.

“Cháu đừng để ý, ông không có ý tứ gì khác, ông chỉ đứng trên lập trường một người bạn lâu năm của bà ngoại cháu, muốn làm chút gì đó cho bà ấy. Ông vừa là người đứng nhìn, vừa là người từng trải, ông cảm thấy nên nói cho cháu biết suy nghĩ của ông, cháu nghe thử xem nói không chừng còn có thể tham khảo một chút.”

“Ông khách khí quá rồi.” Tân Hoành cười miễn cưỡng.

“Nhẫn nhịn, không thể nói là không đúng, có điều phải xem là có đáng giá hay không.”

“Đáng giá?” Tân Hoành hơi bất ngờ.

Cố Viễn Chi gật đầu: “Đúng, chính là đáng giá. Đối với người xứng đáng, mặc dù cháu nhẫn nhịn, nhưng anh ta cũng biết sự uất ức của cháu, như vậy lần sau anh ta sẽ biết được cần thay đổi thế nào để có thể bảo vệ cháu. Còn đối với kẻ không xứng, nếu cháu chịu đựng thì thật ra là đang nói cho họ biết rằng, ranh giới cuối cùng của cháu còn có thể lùi thêm một tấc.”

Tân Hoành mở lớn hai mắt, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế.

Cố Viễn Chi nhìn cô, tiếp tục nói: “Hai mươi năm qua, Hạ Noãn Tâm ức hiếp cháu lần này lại nhiều hơn lần trước, quá đáng hơn từng chút một, thật ra là vì bà ta thấy được, ranh giới của cháu cứ dần dần lui về phía sau từng lần từng lần một. Bà ta có gây ra sóng gió lớn đến thế nào cháu cũng không làm gì bà ta.”

Tân Hoành há miệng muốn thanh minh, trong lòng cảm thấy không phải tất cả đều giống những gì Cố Viễn Chi nói, nhưng lại không biết vì sao nói không lên lời.

Cố Viễn Chi nhìn ra nên cười cười: “Có phải cháu cho rằng cháu nhịn bà ta, không phải vì không phản kháng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện