Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Thật sự không có lòng tin đối với anh thế à?”


trước sau

Anh cứ dỗ dành cô từng chút, từng chút một như thế, nhưng cô không nghe, từ đầu tới cuối chỉ ôm ghì lấy anh, không có bất cứ phản ứng gì khác, như thể cô đã chìm sâu trong dòng suy nghĩ của mình, khiến cho người khác hoài nghi không biết cô có nghe thấy lời anh nói không. Nhưng anh thì không chút nghi ngờ, vẫn kiên trì dỗ dành cô. Cô trầm mặc rất lâu, rồi đột nhiên gọi tên anh: “Dịch Tân.”

“Ơi?” Anh âu yếm vuốt tóc cô.

“Em không quyết định được.”

Anh khẽ cười hỏi cô: “Không quyết định được cái gì?” Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tiếng nói cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều: “Quyết định xem em có nên tin anh hay không.” Bàn tay anh đang vuốt tóc cô thoáng cứng đờ: “Anh không đáng để em tin thế à?” Anh hỏi với giọng điệu cực kỳ tủi thân. Cô lại rất thật thà suy nghĩ một lát rồi dụi đầu vào vai anh gật gật. Dịch Tân căng thẳng mấp máy môi.

“Nhưng mà cái này không quan trọng.” Có vẻ như cô hoàn toàn không phát hiện ra lời nói của mình có gì không đúng, cho nên cũng không chú ý tới phản ứng của anh, trái lại còn tự lẩm bẩm phân tích tiếp: “Điều khiến em thực sự khó nghĩ là, rốt cuộc thì em nên hi vọng anh vẫn là người không tin được như trước giờ, hay là tự dưng lại trở nên đáng tin cậy được một lần?”

“Người không tin được như trước giờ…” Huyệt thái dương của Dịch Tân bắt đầu giật giật. Cô vẫn không biết sống chết mà gật đầu: “Đúng rồi.” Anh hơi kéo dài giọng nói, hỏi lại một lần nữa: “Tự dưng lại đáng tin cậy... một lần?” Cô dựa vào vai anh, nhíu mày: “Cái này em còn đang suy nghĩ.” Có trời đất làm chứng, cô thật sự đang suy nghĩ rất nghiêm túc, cho nên không hề phát hiện ra trong mắt Dịch Tân đã bắt đầu lóe lên tia sáng tà ác.

Cô lại nói anh là người không tin được. Cho dù anh có chiều cô hơn nữa nhưng cô lại bảo không tin được anh, cái này thì không được. Trong phạm vi chiều chuộng của Dịch Tân cũng không dung túng cho hành động này. Đương nhiên, anh không cần biết người khác chiều vợ thì như thế nào, nhưng mà nguyên tắc của anh chính là như vậy.

Trong khi cô còn không để ý, anh đã bắt đầu hóa cầm thú nhe răng nanh ra, còn cô vẫn hoàn toàn không biết gì, còn tiếp tục nói: “Vốn dĩ muốn để anh xử lý chuyện này, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, em đã bày tỏ mình uất ức thế rồi mà anh vẫn để em phải uất ức hơn nữa sao?” Cô hoàn toàn không có chút cảm giác nguy hiểm nào, còn rất hồn nhiên nói đến câu “Anh vẫn để em phải uất ức hơn nữa sao?” thì nghe thấy tiếng hít khí lạnh của Dịch Tân nên bất giác co người lại.

“Tuy rằng em cũng không muốn tin vào điều đó.” Cô cau mày, nhưng lại không tình nguyện nói tiếp: “Nhưng em cũng mong muốn được biết sự thật.” Cô dừng một chút rồi tổng kết lại: “Chính là em hy vọng có thể vừa chân thật nhưng vẫn khiến mình hài lòng.”

“Mà trong lòng anh thì chỉ muốn em hài lòng, chứ có bao giờ nghĩ đến chuyện tôn trọng sự thật đâu, nên chắc chắn anh sẽ làm
chút chuyện đổi trắng thay đen… Mặc dù xuất phát từ ý tốt nhưng lại làm mất đi bản chất của sự thật.” Cô nghĩ tới nghĩ lui, nói qua nói lại, cuối cùng cũng có thể trình bày được rõ ràng suy nghĩ của mình. Dịch Tân nghe hết những lời này thì lặng lẽ thu hồi hơi thở lạnh lẽo đang tản ra. Anh suy nghĩ về những lời cô này rồi lên tiếng: “Tân Hoành, em có cảm thấy sau hai năm ở bên cạnh anh, em càng ngày càng kén chọn không?”

“Kén chọn?” Cô nghi hoặc hỏi lại.

“Ừ, ban đầu em hoàn toàn không có chút kỳ vọng gì với anh, sau đó em hy vọng anh có thể làm theo ý em, bây giờ, ngoại trừ làm em hài lòng, em còn muốn yêu cầu đó phải là sự thật.” Dịch Tân nhướng lông mày lên, vẻ mặt hết sức công chính liêm minh: “Không phải rõ ràng là em càng ngày càng kén chọn sao?” Cô yên lặng, nghiêm túc suy nghĩ rồi thấp giọng gọi anh: “Dịch Tân.”

“Ơi?”

“Anh nói sai rồi.”

“Em muốn phủ nhận hay là muốn nói dối?”

“... Em muốn đính chính.”

“Sự thật đã bày ra trước mặt rồi em còn muốn đính chính cái gì?” Mắt Dịch Tân đầy ý cười, ánh mắt vừa lười nhác vừa thích thú, ngoài miệng vẫn hỏi lại: “Không phải em nói muốn theo đuổi sự thật sao?”

“Thật sự là cần phải đính chính.” Cô mệt mỏi dựa vào ngực anh nói: “Lúc mới đầu, em cũng không phải là không ôm hy vọng gì đối với anh.” Trong lòng anh hơi cảm động, hừ khẽ: “Hửm?” Cô tiếp tục: “Lúc ấy, trong lòng em lúc nào cũng thầm mong muốn… Chúng ta có thể không cần gặp lại nữa.”

Dịch Tân: “...”

Sau đó, không khí xung quanh hai người trở nên ngưng đọng. Cuối cùng Tân Hoàn cũng ý thức được điều gì đó không bình thường, cô dè dặt nghiêng đầu nhìn qua vai anh, không ngờ vừa quay sang đã đối mặt với ánh mắt nghiền ngẫm của anh đang chăm chú nhìn cô. Cô không nhịn được rụt người lại, gần như muốn vùi đầu vào cổ anh, nhưng anh lại nhanh hơn một bước, tay hơi dùng sức đã không để cho cô trốn thoát, khiến cho cô chỉ còn cách đối mặt với ánh mắt anh: “Không cần gặp lại, hả?”

Anh nhẹ nhàng cười, cười đến mức khiến cả người cô lạnh toát, không cách nào nói nên lời, chỉ có thể cười nịnh nọt. Cô biết cô đã cả gan dám dẫm vào đuôi cọp rồi, con cọp nhất định sẽ không tha cho cô. Không ngờ, sau khi con cọp ấy cười âm trầm lại trở về giọng nói bình thường, nhìn cô hỏi: “Khi đó, thật sự không có lòng tin đối với anh thế à?” Khoảnh khắc ấy, Tân Hoành đột nhiên nhận ra rằng, Dịch Tân là người có khả năng công kích toàn năng. Anh đối xử cứng rắn với cô thì khiến cô không chịu nổi mà phải khuất phục, còn mềm mỏng thì cô lại không đành lòng…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện