*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Tân Hoành hoài nghi, Lạc Tiểu Xuyên ra hiệu với cô rồi chậm rãi đi đến cạnh cửa, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn vào, bên trong phòng bệnh là rất nhiều các dây dợ và ống dẫn uốn lượn, trong đó là dòng máu đang chảy tuần hoàn, còn chính giữa giường là chủ nhân của số máu chảy trong ống.
Tân Hoành chăm chú nhìn lại, thấy trên gương mặt của người bệnh nhân nam đó là nét mặt già nua, màu da vàng như nến với đầy những nếp nhăn. Người này nhìn có vẻ quen quen. Lạc Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh cô, khẽ than: “Đó là ba tôi, nghe nói cô đã từng gặp.”
Lạc Tiểu Xuyên nói với giọng chẳng có cảm xúc: “Suy thận, mỗi tháng phải lọc máu một lần, nhưng nói khó nghe ra thì cũng vô dụng. Chúng tôi một mặt chờ đợi thận ghép, một mặt vàng sợ hãi.”
Tân Hoành chuyển ánh mắt từ phía người nằm trong phòng bệnh sang nhìn Lạc Tiểu Xuyên. Lạc Tiểu Xuyên cười tự giễu: “Sợ dù có đợi được cũng chẳng có tiền nên sẽ bỏ lỡ, cũng sợ hãi quá trình chờ đợi ấy. Trong lúc chờ đợi… Bệnh viện cứ đưa ra từng khoản, từng khoản viện phí một.”
Trong lòng Tân Hoành chua chát, trong lòng lan tràn cảm giác xấu hổ và đồng cảm
không sao nói nổi. Lạc Tiểu Xuyên chỉ thản nhiên cười, lôi kéo Tân Hoành quay đi: “Chúng ta đi trước đi.”
Tân Hoành do dự: “Ba cô.”
Lạc Tiểu Xuyên nhíu mày: “Không sao, chúng ta vừa đi, mẹ tôi sẽ trở lại, bà ấy sẽ chăm sóc ba tôi.”
Tân Hoành ngẩn ra, sau đó mới giật mình. Đúng vậy, nếu thực sự chạm mặt Trương Tiểu Thúy mới đúng là bực mình, Trương Tiểu Thúy có xấu hổ thì vẫn nên tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không nhìn thấy. Tân Hoành nghĩ thế nên rời khỏi đó cùng với Lạc Tiểu Xuyên.
Hai người đến quán cà phê gần đó ngồi, Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, nói: “Cô có tin là có rất nhiều người phụ nữ ghét cô không?”
Tân Hoành không ngờ Lạc Tiểu Xuyên lại hỏi vấn đề này, nhất thời ngẩn ra, suy nghĩ rồi bừng tỉnh tự cười nhạo: “Tôi tin là Tân Hoành của hai mươi năm đầu đời sẽ không bị ai đố kỵ.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế chỉ cười mà không nói gì. Đúng vậy, mọi người thường dễ bị sự thực trước mắt làm cho hoa mắt, thấy người khác vung tiền như rác, trong lòng sẽ có ít