Dịch Tân vào thang máy, ấn số “3”, ngón tay thon dài bỗng nhiên dừng lại trên phím số kia, cả người không hiểu được mà bị ngừng trệ, trong đầu bất chợt hiện lên cái gì, nhưng mà mới vừa rồi người phụ nữ lướt thoáng qua anh kia , mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc, không nhịn được liền toàn thân chấn động. Tân Hoành. . . Nhưng trong lúc anh thất thần, cửa thang máy đã đóng lại, anh thầm mắng một tiếng,phẫn nộ điên cuồng bùng nổ, đấm mạnh vào vách thang máy, là trút giận, nhưng lại cực nhanh ấn xuống tầng “2”. Thang máy dừng lại ở tầng hai, Dịch Tân không chút do dự lao ra, chạy thẳng về phía cầu thang bộ, vịn tay một cái, người gần như nhảy xuống. Chạy ra khỏi thang máy, tổng cộng cũng mất khoảng 30 giây, anh đã xuống tời đại sảnh tầng một. Nơi anh đi qua, người xung quanh chỉ cảm thấy không khí bên cạnh cũng trở lên sắc bén. Nguyên Thâm vốn là ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, đột nhiên từ xa nhìn thấy Dịch Tân đi vòng vèo, đứng dậy, đang chuẩn bị đến nghênh đón, còn chưa kịp bước, đảo mắt, Dịch Tân đã chạy ra khỏi khách sạn. Dịch Tân ra khỏi khách sạn, lướt mắt đảo qua, liền thấy ở trong bãi đỗ xe, Tân Hoành đã bị người khác kéo lên một chiếc xe tải màu xám. Dịch Tân thầm mắng một tiếng, động tác lại không dừng lại chút nào, lập tức chạy về phía bãi đỗ xe. Lúc anh đến, chiếc xe tải màu xám vừa mới khởi động, đi khỏi. Trong mắt Dịch Tân hiện lên sự thô bạo. Mưa gió sắp đến. Tân Hoành bị người khác mạnh mẽ đẩy vào trong xe tải, nhìn thấy trong xe sớm đã có người đợi, mà người này, cô một chút cũng không xa lạ, đúng là Hạ Tiểu Đông. Tay phải của hắn ta vẫn đang bó thạch cao, gương mặt hắn lại tàn nhẫn không cân xứng với cánh tay gầy yếu, tàn nhẫn, thấy Tân Hoành, liền cười hung dữ, “Tân Hoành, lại gặp mặt.”
Tân Hoành vốn bên sườn thắt lưng bị thương đau đến cau mày, lúc này thấy Hạ Tiểu Đông,
ngược lại giãn ra, cười trào phúng, “Ông cho là, ngoài những thủ đoạn bỉ ổi này của Hạ gia nhà ngươi, còn có thể thường xuyên gặp tôi sao?”
“Bốp!”
Tân Hoành chỉ cảm thấy má phải kich liệt đau đớn, người đã bị ngã về một bên, kết quả đụng phải ghế phía trước, mà đồng thời bị người khác dùng lực mạnh lôi kéo, vẻ mặt gian xảo mạnh mẽ bức cô. Giờ phút này, trong lòng Hạ Tiểu Đông có chút khoái cảm vặn vẹo. Chẳng bao lâu sau, đến nơi hắn mong đợi, chẳng qua cũng giống như hiện tại vậy, nắm giữ Tân Hoành, ví như cô nghe lời hắn, nhân tiện hắn đối với cô thật tốt, Trầm Ngông có thể đối với cô ôn như nhiều như vậy, hắn cũng có thể đối với cô ôn nhu nhiều như thế; nếu như cô không nghe lời, hắn sẽ như hiện tại, giáng xuống một bạt tai, đánh tới khi nghe lời mới thôi, ai cũng không ngăn cản hắn được! Tân Hoành cũng không có hé rang, không có Trầm Ngôn, hắn muốn đánh liền đánh! Hắn hài lòng nhìn má phải in dấu tay đỏ sẫm của Tân Hoành, thỏa mãn mà bật cười – đó là ngón tay hắn, Hạ Tiểu Đông hắn cuối cùng cũng có thể đánh được cô rồi! Nhưng không nghĩ tới, trước mắt đột nhiên có bóng mờ hiện lên, má trái liền thấy đau, như bị đồ sắc bén đâm vào. Hắn theo bản năng dùng tay trái sờ lên, chỉ cảm thấy trong tay dính dính, xòe tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay là máu. Trong lòng hắn chấn động, nhìn Tân Hoành, lại thấy cô tự phi tự tiếu nhìn hắn, tay trái đang giơ lên, ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương hình tròn kích cỡ như quả trứng chim bồ câu, mặt trên nhiễm máu, lại không thể che được hào quang cao quý như cũ. Cô, cô dám cùng nhẫn kim cương cắt mặt hắn!