*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Khi cuối cùng mọi thứ cũng bình yên trở lại thì trời đã sắp sáng. Tân Hoành khóa trái cửa rồi dựa lưng vào cửa, lòng cô vẫn còn sợ hãi. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi vì một màn vừa rồi. Thẩm Ngôn bây giờ hoàn toàn khác xa với người mà cô biết, thủ đoạn và lòng dạ có phần phảng phất bóng dáng của Dịch Tân năm đó.
Nhưng nếu trong cuộc đời cô đã có một Dịch Tân thì làm sao có thể có thêm người nữa? Tân Hoành thở dài một hơi, chỉ có như thế thì lúc này cô mới có thể phần nào đè xuống sự sợ hãi và hoang mang trong lòng.
Cô cắn răng vọt vào nhà tắm, muốn tắm nhưng khi nhìn thấy bàn chải đánh răng và khăn lông, tất cả đều được chuẩn bị hai bộ thì cả người lại không kiềm chế được mà run lên. Hình ảnh như vậy đúng là gai mắt. Bởi vì tất cả những thứ này đã chứng minh rõ một điều là ngay từ đầu, Thẩm Ngôn đã không có ý định bỏ qua cho cô!
Nguy hiểm thật! Trong khoảnh khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc đó, cô chợt nhớ đến chuyện trước đây cô từng uy hiếp Dịch Tân. Trước đây, khi có thể chạy trốn, cô cũng đã nhân cơ hội lôi chuyện nhảy lầu ra để uy hiếp. Khi đó phản ứng của Dịch Tân rất mạnh, cho nên cô biết là Dịch Tân thực sự sợ cô tự làm tổn thương chính mình.
Tân Hoành nhắm mắt lại, cô nghĩ đến tình
cảnh lúc Thẩm Ngôn nằm trên người cô cưỡng đoạt, bàn tay cô nắm chặt lại, gần nhau không thể thở được. Cô nhanh chóng chạy tới dưới vòi hoa sen, cố gắng dùng sức làm sạch cơ thể mình.
Cô nằm trên giường, mặc dù đã có một ngày mệt nhọc, lại còn bị bắt cóc và bị hoảng sợ nhưng cô vẫn không hề buồn ngủ, đầu óc một đằng tỉnh táo đến đáng sợ, một đằng lại hỗn loạn đến đáng sợ, nhưng vẫn không buồn ngủ một chút nào.
Trong đầu cô chỉ có một vấn đề duy nhất là làm thế nào để chạy trốn? Trước đây cô đã từng bị bắt cóc hai lần nên đã thành thói quen. Thực ra cũng không phải là không rút kinh nghiệm, mà là mỗi lần lại hoàn toàn khác nhau thì kinh nghiệm cái nỗi gì?
Lần đầu tiên, Dịch Tân lập tức đuổi theo nên cô gần như không phải trải qua cảm giác đau khổ và bất lực như lúc này. Chỉ vì cô biết khi ấy Dịch Tân đang ở ngay sau lưng, chỉ cần anh ở đó thì cô sẽ không sao cả. Lần thứ hai bị Phương Vũ bắt cóc. Dưới áp lực kinh khủng như thế, cô bị dọa đến gần như hồn bay phách tán, nhưng mà vẫn không giống nhau…
Nếu như nói rằng Phương Vũ và Mạc Tương Đằng mà bắt cóc cô thì sẽ giống như gặp phải một quả lựu đạn mang tính hủy diệt, còn bây giờ sự giam cầm của Thẩm Ngôn đối với cô lại giống như một tấm lưới của ma quỷ. Bị lựu đạn ném trúng thì chắc chắn