*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Thực ra cô luôn không có cảm giác chân thực đối với chữ nhà này. Không, thực ra cho dù ở thành phố A thì cô cũng chẳng có chút cảm giác gia đình nào cả. Như thể trong cuộc đời cô luôn có cảm giác xa lạ đối với chữ ‘nhà’. Bởi vì ở thành phố A có Hạ Noãn Tâm và Tân Giác. Đến khi cô chạy đến thành phố B trú trong nhà bà ngoại thì lại là khoảng thời gian cô cùng đường chật vật nhất, còn biệt thự của Dịch Tân…
Ở nơi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có vui vẻ, có buồn thương… Thậm chí còn có cả chuyện cô mang thai rồi sinh non nữa. Cô luôn cảm thấy xa lạ đối với ngôi biệt thự đó, cho dù đã ba năm nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì các cảm xúc cực đoan đều như bị xóa bỏ khiến tất cả đều trở nên mờ nhạt, cuối cùng thứ còn lại chỉ là cảm giác lạ lẫm.
Cho nên bây giờ Tân Hoành ngồi cùng với Cố Viễn Chi, thậm chí cô còn không nhớ được ‘nhà’ là nơi nào, chẳng qua là cô nhớ… Dịch Tân, không nhớ nhà nhưng cô đang nhớ một người đàn ông. Tân Hoành nhìn ra hoa cỏ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ có lẽ nếu Dịch Tân ở đây thì cô cũng có thể coi nơi này là nhà.
Có người đàn ông kia thì nơi nào cũng giống nhau, mà không có người
đàn ông đó thì nơi nào cũng vẫn giống nhau! Cô suy nghĩ rồi bật cười, cô đúng là dễ thích ứng!
Mà cô cũng nghĩ nhiều rồi. Nếu Dịch Tân đến đây thì cô sẽ theo anh đi, làm sao mà trở thành nhà được? Dù sao đây cũng nhà của người khác, mà người này còn không có quan hệ không thân thiết lắm với cô, thậm chí còn có vẻ khá lúng túng.
Ngày hôm đó Tân Hoành rất căng thẳng, thậm chí từ tận đáy lòng cô còn mơ hồ dâng lên một sự bài xích, như thể bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác thù địch đối với ông cụ vẫn luôn có ấn tượng tốt với cô này. Cô cũng không biết rốt cuộc là bài xích cái gì, chỉ là có cảm giác thù địch. Khi đó thời gian quá ngắn mà suy nghĩ lại quá mạnh mẽ khiến cô không kịp suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng Cố Viễn Chi lại trả lời câu hỏi của cô hết sức thoải mái: "Ông từng theo đuổi bà ấy."
Không hiểu sao khi Tân Hoành nghe thấy câu trả lời này thì bàn tay đang nắm chặt vạt áo lại tự dưng buông lỏng ra. Sau đó cô cũng không hỏi nhiều nữa. Thứ nhất, tình cảm của một người đàn ông như Cố Viễn Chi không phải thứ mà cô có thể nhiều lời, ông đã thừa nhận đến mức này thì cô càng không có tư cách hỏi thêm. Thứ hai, cô… thực sự cũng không muốn biết nhiều hơn.
Tân Hoành cẩn thận sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn