*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Giờ phút này, giọng nói của Dịch Tân trầm ổn và tỉnh táo nhưng lại không chút chân thật. Anh muốn tự sát nhưng biểu cảm và lời nói lại như thể đó là kết quả sau khi anh đã suy nghĩ kỹ càng. Không, không chỉ là suy nghĩ mà giống như trong một đại hội cổ đông, đó là quyết định được đưa ra sau khi có sự nhất trí biểu quyết của tất cả mọi người. Giờ khắc này, anh chỉ đang nói lại rằng mọi người đã chấp nhận ý kiến này.
Nhưng Tân Hoành không thể chấp nhận được! Cô kêu to đầy thê lương: “Không!”
Cô điên cuồng phản kháng, nhưng lại luôn bị anh khống chế, toàn thân không thể động đậy nổi khiến cô như sắp sụp đổ, cô hét lên: “Em không muốn!”
Dịch Tân ôm cô vẫn khống chế họng súng nhắm vào thân thể anh: “Nào, đừng sợ, anh cho em cơ hội để em được tự do, em phải nắm lấy nó.”
“Không, không, không…” Tân Hoành vừa khóc lóc
thảm thương, vừa lắc đầu nguầy nguậy, cô cảm nhận được ngón tay Dịch Tân đè lên ngón tay cô đang ép xuống, cô hét lên: “Anh giết em đi!”
Ánh mắt đang nổi bão của người đàn ông điên cuồng như ngưng trệ trong khoảnh khắc đó. Tân Hoành tiếp tục khóc, hét lớn hơn: “Anh giết em đi, Dịch Tân, anh giết em trước đi!”
Khóe miệng người đàn ông chậm rãi cong lên một nụ cười nhạo đau khổ. Tân Hoành, rốt cuộc em không nỡ bỏ ai? Cuối cùng như thể Tân Hoành khóc đã mỏi, cô không vùng vẫy nữa cũng không đẩy, không đánh anh nữa. Cô chỉ dùng một tay ôm chặt lấy anh, giây phút này cô nằm trong ngực anh, như thể đã buông bỏ tất cả ý định giãy giụa, kể cả sinh mạng.
Cô thê thảm khẽ lẩm bẩm: “Để em chết trước anh đi.”
Người đàn ông vốn đang điên cuồng, nóng nảy, không để ý đến điều gì đột nhiên cảm thấy chấn động. Tất cả sức lực bức bách cô cũng biến mất, không tiếp tục ép