*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Nhưng trò bịp bợm này cũng chẳng dùng được bao lâu, Dịch Tân đau lòng vì cô, trong lòng anh vô cùng áy náy chứ không phải thật sự biến thành kẻ ngốc. Sau khi Tân Hoành chơi được mấy lần thì lúc đói có la hét hơn nữa, Dịch Tân cũng chỉ tỉnh bơ đi ra ngoài, ngay sau đó đã cầm đồ ăn vào cho cô. Tân Hoành cắn môi: “Người ta muốn ăn đồ do anh tự nấu.”
Dịch Tân tỉnh rụi: “Chính là cái này.”
Ánh mắt long lanh của cô nhìn anh tố cáo: “Anh lừa đảo, anh ra ngoài còn chưa đến một phút.”
Cùng lắm là từ trên giường ra khỏi phòng, cầm đồ ăn rồi lập tức trở lại, động tác của Dịch Tân còn nhanh, có khi chưa đến một phút mà đến 30 giây còn chưa đến. Sắc mặt Dịch Tân không đổi mà dọn đồ ăn cho cô, cầm đũa đưa cho cô: “Đâu có, anh rời đi lâu rồi, là em nhớ nhầm.”
Tân Hoành giương mắt nhìn anh, muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu. Dịch Tân lại không nặng không nhẹ ném ra một câu: “Không tin em gọi Phong Dương đến.” Ngay sau đó trầm ngâm: “Ừm, gần đây trí nhớ của em không được tốt, không biết có phải đã bị tổn thương đến đầu óc không.”
“…”
Tân Hoành chỉ biết cắn răng, có anh mới tổn thương đến đầu óc! Dịch Tân thấy cô giận mà không thể bộc phát thì thiếu