*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Tân Hoành hít sâu một hơi, cô cắn chặt hàm răng.
Quản gia thở dài, vẫn không ngừng lắc đầu và nói: “Khi đó, tiểu thiếu gia mới có ba tuổi. Nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng hề nương tay, lúc ấy trên da thịt trắng trẻo của tiểu thiếu gia toàn là máy, tiểu thư sợ đến mức quỳ xuống khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ, nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng động lòng mà đánh đến tận khi tiểu thiếu gia ngất đi mới dừng tay.”
Cho dù đây đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng khi quản gia nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy hận Mạc Tích Thanh đến thấu xương, khi nói đến Dịch Tân lại đau lòng nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu.
Không biết từ lúc nào trên mặt Tân Hoành đã ướt đẫm nước mắt, cô lật đật giơ tay lên lau đi, không để cho mình luống cuống trước mặt người khác, sau đó lại cuống quýt hỏi: “Vậy sau đó Dịch Tân không xảy ra chuyện gì có đúng không?”
Quản gia lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể không sao chứ? Đứa trẻ mới lớn từng ấy mà bị người ta đánh một trận độc ác như vậy. Năm đó, tiểu thiếu gia nằm trên giường gần như mất đi nửa cái mạng, tiểu thư hết lòng chăm sóc cậu