Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 46: Về nhà 10


trước sau

Mắt Tân Hoành rốt cục nhòa đi. Sự kiện kia cô tuyệt đối không cho phép bản thân nhớ tới. Sự kiện đó như một hang động u tối, khi cô tới gần, nó sẽ không lưu tình hút cô vào trong, sau đó, cô cũng chỉ có thể ở trong bóng tối, tìm không thấy đường ra. Nhưng, bây giờ, có người hỏi cảm nhận của cô a, không phải trách móc, không phải truy cứu, không phải liên lụy, chỉ là hỏi cảm nhận của cô. Cô bỗng nhiên cảm thấy bị hấp dẫn, thật thu hút.

Sự kiện đó cô uất ức chôn dấu dưới đáy lòng, hung hăng dồn nén buồn bực, cuối cùng cũng có thể bộc phát. Cô nghĩ muốn cầm tay Dịch Tân, mà hung hăng mắng Tân Hạo, mắng hắn vô tình, mắng Hạ Noãn Tâm là hồ ly tinh… Dùng hết những lời ác độc mắng bọn họ. Thậm chí cô còn muốn quẳng hết đồ vật, gào to rống lớn, vì cảnh ngộ mà mẹ cả và con gái gặp phải, tận tình trút ra… Những việc này, năm đó, cô suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng lại vì không dám mà yên lặng nhẫn nhịn. Vào thời điểm đó, nguyện vọng lớn nhất của cô, cũng chỉ là như vậy mà thôi, là muốn trút giận. Bây giờ, cô rốt cuộc tìm được người có thể giúp cô trút giận, người này, cho dù là vì đạo nghĩa hay trách nhiệm đều phải đứng về phía cô, bây giờ cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ trong đầu, cũng không làm ra việc gì. Con ngươi Dịch Tân trầm xuống gắt gao nhìn cô chằm chằm, mắt của cô nhòa đi, là cảm giác chân thật nhất, cái loại này rút kinh nghiệm xương máu nhưng vẫn không thể trút giận… Uất ức, như đang ghìm chặt cô, làm cho cô không chịu nổi khổ sở nhưng cũng không dám phản kháng. Lòng của anh, nhất thời như bị cái gì hung hăng nghiền qua, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ có loại cảm giác này, nhưng từ khi có cô, việc đó lại không còn xa lạ nữa rồi.

“Em hôn mê tròn ba ngày, lúc tỉnh lại, Tân Hạo và bọn họ đều không để ý em, khi đó em có cảm giác, cảm thấy đối với bọn họ mà nói, việc em tỉnh lại chính là tin dữ. Khi đó, em đặc biệt già mồm cãi láo, chẳng qua vì bọn họ không mong
em sống, em chỉ có thể hậm hực. Bà ngoại vì em đau lòng, mỗi ngày tới bệnh viện chăm sóc em, tuổi bà đã lớn, than thể lại không được tốt…” Tân Hoành nói tới đây, cố gắng trừng mắt nhìn, nháy mắt nước mắt rơi xuống, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Sau này, bị xuất huyết não, mà chết ở trên giường bệnh.”

Tân Hoành nói xong lại không dám chớp mắt, cô sợ, cô hơi chút làm bậy, nước mắt liền rơi xuống. Cô cúi thấp đầu, Dịch Tân không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng cô có thể cảm thấy, cảm thấy dù anh có nhìn ánh mắt cô hay không, nếu cô khóc, anh cũng sẽ biết được.

Thật ra, anh thật sự không có nhìn thấy, anh chỉ là cảm giác được, hô hấp của cô rất dồn dập. Anh nhẹ nhàng mơn trớn vai cô, ôm cô vào ngực. Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc như cổ đàm, sóng nước chẳng xao. Tân Hoành tựa trong lòng anh, nước mắt rơi trên ngực anh. Kỳ thật, cô, đối với anh, vẫn có rất nhiều điều chưa nói, ví dụ như, tai nạn xe cộ, là vì phanh xe của cô bị người ta cố ý làm hỏng; ví dụ như, một năm sau đó cô vẫn bị vây hãm trong việc đó không thể tự thoát khỏi… Nếu, cô không cố gắng muốn Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm vui vẻ, cô sẽ cự tuyệt lái xe mang Hạ Noãn Tâm ra cửa; nếu Hạ Noãn Tâm không có ở trên xe, thì sự tồn tại của Tân Hoành sẽ không phải là tin dữ của Tân Hạo; nếu Tần Hạo vô ích sau cùng một cây rơm rạ đè chết lòng cô, cô liền đều không ngoạn chơi cái gì hậm hực; nếu cô chẳng phải già mồm cãi láo ngoạn chơi hậm hực (đoạn này không hiểu), Du Thận Khanh liền không cần mỗi ngày đến bệnh viện chăm sóc cô, sẽ không vì quá mệt mỏi bị xuất huyết não mà chết… Thậm chí, bà chết đi, cô cũng không thể tỉnh lại, đến mấy ngày hôm sau người khác mới nói cho cô biết…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện