Tân Hoành nhẫn nhịn, cùng Tân Giác đến một phòng trà cao cấp. Với cô mà nói, cô không muốn cùng Tân Hạo và Tân Giác cố bất cứ dính dáng nào, nhưng nhìn vẻ quyết tâm hôm nay của Tân Giác có lẽ sẽ không bỏ qua cho cô, cô cũng không muốn cùng cô ta dây dưa ở nơi công cộng, cô không tránh thoát được người này. Lúc này mới bất đắc dĩ, cùng cô ta đi nơi khác.
“Tân Giác, đến bây giờ chị mới biết em không thể rời bỏ chị như vậy, kể từ khi chị rời nhà, dù chị ở nơi nào, em luôn có thể tìm được chị, thỉnh thoảng còn đến thăm chị một lần.”
Chỉ có hai người, Tân Giác cũng không vòng vo với cô nữa, mở miệng liền lạnh giọng,”Chị xác định không phải chị dùng thủ đoạn dụ dỗ em, ép em không thể không nguyện ý khổ cực bay tới đây, tự mình xử lý?”
“Thủ đoạn dụ dỗ?” Tân Hoành nghe cười lạnh, “Nếu chị thật sự muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ, năm đó còn có thể bị em tính kế, đến mức sau này bị đuổi ra khỏi nhà?”
Tân Giác cau mày, lạnh giọng quát, “Chị có chứng cứ gì mà nói em tính kế chị?”
“Chứng cứ?” Tân Hoành cảm thấy buồn cười, “Chị phải tìm vật kia làm cái gì? Chị cũng không muốn lấy lại! Ba, Trầm Ngôn, yêu thích của em, chị không lạ gì; em muốn, chị không muốn; em chẳng qua là giúp chị có cớ hội, giúp chị có thêm bậc thang, cách xa bọn họ.”
Tân Giác giễu cợi, “Chị cũng thật mạnh miệng! Chị có nghĩ đến cũng sẽ lăn lộn khó ngủ, nhưng mà chị lại không chiếm được, bọn họ cũng không cần chị, nên chị không thể không rời đi, hôm nay, bây giờ không cần thiết nói mình thanh cao như vậy. Nếu chị thật sự thanh cao còn chưa nói, chị lại hết lần này đến lần khác ở sau lưng làm nhưng việc xấu xa, quyến rũ đàn ông đã có vợ, dụ dỗ Trầm Ngôn!”
“Em ngày ngày đều không có việc gì làm như vậy, cố gắng vọng tưởng làm người bị hại sao?” Tân Hoành cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thật sự cố tình gây sự, cô cũng đã rời nhà hai năm, cùng bọn họ đã không còn liên lạc, nếu không phải người phụ nữ này cách ba đến năm ngày lại bay tới quấy nhiễu, cô cũng không nhớ tới tên Trầm Ngôn kia.
Dụ dỗ? Từ hồi nào vậy? Hết lần này đến lần khác người phụ nữ này cứ một mực chắc chắn, kiên định đến ngay cả Tân Hoành cũng muốn tin mình thật
sự có đi dụ dỗ chồng cô ta.
“Tân Hoành, tôi cảnh cáo chị, đàn ông bên ngoài, chị muốn dụ dỗ bao nhiêu thì mặc chị, nhưng nếu chị còn dám quấn lấy Trầm Ngôn, nếu còn có lần sau, tôi quyết không nể tình chị em nữa! Vừa rồi, chị cũng nên thấy rõ, nhà họ Tân có bao nhiêu ảnh hưởng, tôi muốn xử lý chị, chẳng qua là chút chuyện nhỏ.” Tân Giác uy hiếp xong, cầm túi Hermes lên vênh váo rời đi.
Tân Hoành ngồi tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô ta toàn thân khí thế, dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, hình như ngay cả cái túi trên tay cô ta sang trọng hơn so với rất nhiều người. Mỗi lần đều là như vậy, đều hùng hổ tới, lại hùng hổ đi, mỗi một lần dây dưa, cũng làm cho trong lòng Tân Hoành hoang mang, làm thế nào cũng không thể quên được.
Giống như bối cảnh năm đó đang diễn ra, luôn là ở thời điểm bản thân cho rằng mình đã quên nó, thì nó lại nhảy đến trước mắt mình, tuần hoàn như vậy, trí nhớ đó liền như được khắc chữ, cuối cùng, muốn quên cũng không thể quên được.
Tân Hoành ngồi lại một lát, khí ra khỏi phòng trà thì trời đã tối. Mùa đông chính là như vậy, ban đêm luôn đến rất sớm. Khi về đến nhà, Dịch Tân đang ngồi trên ghế salon. Đem áo khoác cùng găng tay giao cho quản gia, cô nhìn Dịch Tân, “Hôm nay sao về sớm vậy?”
Dịch Tân giương mắt nhìn cô, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, chỉ vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo cô đi tới. Cô khẽ mỉm cười, nghe theo ngồi vào bên cạnh anh.
Lúc ngồi xuống lại có cảm giác được hơi thở cực kỳ mãnh liệt đang tiến lại gần, Dịch Tân ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Cô do dự một chút, còn chưa kịp đáp lại, liền cảm thấy hơi thở của anh có chút nóng nảy, hình như trong lòng bị đè nén cái gì, khiến tâm tình anh không tốt. Cô muốn đẩy anh ra, anh lại ôm cô chặt hơn, một chút cũng không buông, cô cũng chỉ có thể quan tâm mà đáp lại. Anh thoáng thở bình thường, cô mới hỏi, “Sao vậy?”