Đêm nay, nụ hôn của anh, bớt chút kịch liệt theo cách của Dịch Tân hơn lại có chút lưu luyến cùng cẩn thận. Tân hoành trong lòng mềm nhũn, không tự chủ được thả lỏng thân thể, mặc anh ôm. Tay vòng qua eo của anh. Thân thể anh có chút chấn động, bỗng nhiên mở mắt ra, ngừng động tác. Mắt Tân hoành có chút sương mù nhìn anh. Ngón tay tao nhã giúp cô chỉnh lại áo, anh cười nhạt, "Không phải đói bụng sao?"
Tân hoành lúc này mới nhớ, cô là tới tìm anh ăn khuya... Lại trầm mê trong ôn nhu khó có của anh, trong lòng nhất thời có chút ngượng ngùng, mặt cũng ửng đỏ. Vội vàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, "Đi thôi."
Dịch Tân đột nhiên cảm thấy chính anh gần đây càng ngày càng kỳ lạ, ngắn ngủn chỉ trong vòng một ngày, cảm xúc vậy mà có thể thay đổi thất thường như vậy. Toàn bộ việc này, chỉ vì người phụ nữ trước mắt này! Chỉ cần cô hơi đáp lại anh một chút, anh liền nghiêm khắc không nghiêm khắc nữa, thậm chí... Chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm tất cả những việc mà cô mong muốn. Nhưng cô dường như lại không biết, nếu biết, vì sao lại cứ muốn làm cho anh không vui, trêu chọc anh không khống chế nổi muốn ức hiếp cô a?
Anh ngồi bên cạnh bàn ăn,nhìn cô bận rộn đem cháo trắng rau dưa cẩn thận đưa lên bàn ăn. Trên mặt, vẫn là sự điềm tĩnh. Nàng vì sao lại không thể cứ mãi ngoan ngoãn như vậy, im lặng hưởng sự sủng ái của anh?
"Người
làm trong phòng bếp đều không có đi đâu hết, lúc em dậy, cảm thấy đã tốt rất nhiều, cũng không còn buồn ngủ, nên bảo họ đi nghỉ, tự mình làm chút thức ăn, anh xem, có thể ăn được hay không?" Cô ngồi đối diện anh, cười nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, ẩn chút chờ mong.
Ánh mắt anh hìn cô, cười, chậm rãi trầm ngâm nói, "Nếu không ăn được?"
Cô không nghĩ tới anh lại trắng trợn không cho cô chút mặt mũi như vậy, là vợ chồng, lúc này, không phải chồng phải đối với vợ thương yêu lại sủng ái sao? Cho nên dù thức ăn có khó ăn cũng cần phải làm bộ như là món ăn quý và lạ chứ, sau đó tình cảm vợ chồng mới có thể càng tăng thêm sao? Anh thật sự là quá không hiểu chút gì về lãng mãn rồi! Trong lòng cô nhất thời có chút oán giận, liếc xéo anh một cái, nói, "Vậy anh liền ngồi nhìn em ăn!"
Anh nghe xong, ý cười trong phút chốc kéo dài tới trong mắt, không nói gì nữa, chỉ là cúi đầu bắt đầu ăn. Cô ngồi ở một bên, chờ anh ăn xong nói cái gì đó, lại thấy bản thân anh được ăn sung sướng, giống như đương nhiên, không có chút muốn khích lệ cô một phen để tăng thêm tình cảm vợ chồng. Cô đành phải cắn cắn môi, tự mình thúc đẩy.