Chương 33
Quân Lâm cầm ngân phiếu phân phó cho hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa. Đường Nguyên vội vàng vô cùng, cái thân thể như heo của hắn “xoát” một tiếng liền lăn tới cửa, đôi mắt nhỏ nhìn quanh như đang canh điều gì:
– Đi mau tam thiếu. Nếu không đụng tới lão gia tử kia của ngươi là xong đời đó. Ngươi cũng biết ca ca ta mỗi lần đến đây phải chịu áp lực thật lớn…ài.
Quân Lâm cười cười nhảy lên lưng ngựa liếc mắt nói:
– Ta thấy hôm nay ngươi đâu có sợ bao nhiêu đâu?
Đường Nguyên nhảy lên lưng ngựa làm con ngựa phải hít một ngụm không khí cố gồng thân thể đứng thẳng, bốn chân run rẩy mềm nhũn như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Có thể trong lòng con ngựa này buồn bực: Tổ bà nó, ta chở không ít người, cho dù là tướng quân người bận khôi giáp tay cầm binh khí cũng có thể tự nhiên như không có gì. Người này hôm nay sao lại nặng như vậy? Chỉ vì tính toán sai lầm chút thôi mà suýt gãy mịa chân rồi…
Quân Lâm phì cười một tiếng, hai chân kẹp chân ngựa đi về phía trước. Tám gã thị vệ lưng hùm vai gấu đều vác đao kiếm trên người đi theo sau.
Con ngựa chở Đường Nguyên di chuyển thật khó khăn. Vừa đi vừa thở phì phò, bộ dáng chỉ còn thiếu lè lưỡi ra nữa thôi…
Ra khỏi cửa chính là đường Đông Phong. Trong Thiên Hương thành này có thể nói là một con đường xa hoa nhất, người đi lại trên phố đông như nước chảy. Đường Nguyên nào có lo lắng con ngựa chịu không được, hắn thúc ngựa đi về phía trước dẫn đường quay đầu lại nhìn không ngừng. Vẻ mặt suốt ruột. Hiển nhiên là hắn ngại Quân Lâm đi quá chậm.
Đảo mắt đã đi ra đến đầu đường Đông Phong, cách đó không xa ở hướng nam là một tòa tửu lâu – Thiên Lý Phiêu Hương Lâu. Đây là sản nghiệp của Lý Gia. Phía sau tửu lâu là một khu nhà thật đó, đó chính là
Quân Lâm muốn giục ngựa đi đến liền đột nhiên cảm thấy bên ven đường có hai thiếu nữ. Một người đang tức giận đi trước trong miệng hét to:
– Không cần đi theo ta. Phiền chết được!
Thiếu nữ còn lại đi theo sau không ngừng khuyên giải. Sau hai người bọn họ là một đám thị vệ đi theo. Thoạt nhìn đây chính là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.
Quân Lâm liếc mắt nhìn liền thấy thiếu nữ kia đang bĩu môi, vẻ mặt điêu ngoa. Bộ dáng cũng khá xinh đẹp. Thiếu nữ đó vốn đang nỗi nóng nhưng lại thấy ánh mắt Quân Lâm nhìn chằm chằm mình không nhịn được phun một ngụm nước miếng:
– Nhìn cái giề?
Đang khi tâm tình bản thân bực mình nhất thì lại thấy Quân Lâm với xú danh hoa hoa công tử đang nhìn chằm chằm mình nàng liền tức giận vô cùng. Trong đầu chợt xuất hiện ý niệm: “Lấy hắn ra trút giận”.
– Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.
Đường Nguyên ôm cánh tay hắn khiến cho Quân Lâm cảm giác được như mình bị bỏ vào trong một bao thịt mỡ:
– Bọn họ đều nói như vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi đến đó là có thể trả lại biên lai cầm đồ ấy cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.
– Sao? Bọn chúng nói như vậy à?
Quân Lâm nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia lo lắng. Hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn. Chuyện này có chút khó hiểu à nha? Vốn là mập mạp thua mất lão bà nhưng tại sao lại chuyển lên người mình vậy? Dường như ở đây có điều gì quỷ bí mà mục tiêu của nó là chính mình?
Đây chính là một cái bẫy.