Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Nặng nhẹ


trước sau

"Ca, thì ra buôn bán còn có nhiều lưu ý như vậy, trước đây không biết, hai ngày nay chạy tới chạy lui bên ngoài mới phát hiện không có chuyện gì đơn giản là có thể làm xong ngay." Bên hồ Tây, Tề Vân bẻ một cành liễu, vung vung vẫy vẫy nói.

Tề Hàm gật đầu nói, "Ngươi có thể lĩnh ngộ như vậy, đủ thấy thông tuệ rồi, không cần quá gấp. Hai ngày nay, ta cũng lưu ý một ít tin tức trên đường phố, không biết Dịch Hi thế nào..."

Tề Vân cũng yên tĩnh lại, sắc mặt thiếu niên có phần giống sắc trời hôm nay, đây là chuyện bọn hắn vẫn luôn lo lắng. "Sở gia đã tra xét lâu như vậy vẫn không có tin tức, rốt cuộc là ai cướp Dịch Hi đi? Tại sao muốn cướp nó đi? Nếu như bắt cóc mà nói, cũng phải có điều kiện đàm phán, không minh không bạch không có tin tức như vậy là thế nào?"


Tề Hàm cũng trăm bề không hiểu nổi.

Hai huynh đệ trò chuyện một chút, liền đi tới tửu lâu Duyệt Lai bên hồ Tây.

Mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, nơi đây luôn cực kỳ náo nhiệt. Tề Vân không có thói quen tâm sự nặng nề gọi món cá sốt chua nổi tiếng nhất nơi đây, thêm vài món ăn kèm, dự định sau khi ăn xong tiếp tục đi làm bài điều tra ngoại khoá này.

Lúc bọn họ tới, trong đại sảnh gần như đã kín khách, hai người liền chọn vị trí gần góc. Tuy không nhìn thấy vở kịch đang ê ê a a trên sân khấu, nhưng lại có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống đại sảnh. Trong lúc chờ thức ăn, Tề Hàm thoáng quét mắt nhìn trong sảnh, cũng không khác thường.

"Cá sốt chua hồ Tây tới rồi! Khách quan ngài từ từ dùng!" Âm thanh vui vẻ vang dội của tiểu nhị ca tửu lâu Duyệt Lai vang lên, dẫn tới tầm mắt của mấy người khách bàn khác.


Tề Vân vội vàng dời chén đĩa nhận đồ ăn, Tề Hàm lại nhạy bén lưu ý đến cái bàn cách bọn họ hai bàn, một ánh mắt tha thiết.

Tề Hàm quay đầu nhìn lại, bàn kia cũng có hai người, một già một trẻ. Lão giả mặc trang phục màu xanh, tinh thần khỏe mạnh, mắt sáng như đuốc; một thanh trường kiếm đặt trên bàn, đưa tay là có thể chạm tới. Đây là trang phục điển hình của lữ khách giang hồ. Người khác chính là một thiếu niên tướng mạo bình thường, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, vừa rồi Tề Hàm chính là nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên vui mừng tha thiết.

Hắn cẩn thận nhớ lại một chút, cũng không thể nhớ ra một già một trẻ này. Dường như lão giả cũng phát hiện động tĩnh của thiếu niên bên người, gắp đồ ăn cho hắn, như thúc giục hắn mau ăn đi. Bên tai truyền đến tiếng Tề Vân kêu to, Tề Hàm cũng áp xuống nghi ngờ trong lòng, động đũa ăn.


Sau đó, khi Tề Hàm vô ý ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia ngơ ngác ngồi ăn, cũng không còn ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ nữa. Dường như bọn hắn ăn xong, tiểu nhị đến tính tiền, lão giả một tay cầm trường kiếm lên, một tay đỡ cánh tay thiếu niên, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Thiếu niên vẫn không có biểu cảm gì, dáng vẻ tựa như cái gì cũng không quan tâm, ngay cả vui mừng vừa lóe lên một cái rồi biến mất chỉ là ảo giác. Nhưng tâm Tề Hàm lại như bị búa tạ hung hăng gõ một cái!

Hắn gần như có thể chắc chắn, thiếu niên này, chính là Quân Dịch Hi!

"Vân nhi, đôi già trẻ vừa nãy có vấn đề, ta đi xem, ngươi ăn xong rồi mau về nhà." Tề Hàm thấp giọng nói.

"Không được!" Tề Vân không nhìn thấy chi tiết ánh mắt, chỉ túm tay huynh trưởng lại, nghiêm túc nói, "Ca, muốn đi cũng là ta đi."
"Nghe lời! Vân nhi!" Tề Hàm không cho giải thích, gấp gáp nói, "Ta cũng chỉ nghi ngờ, nên muốn đi theo xem thử xem, rất nhanh sẽ trở về..."

"Ca!"

"Ca ca nói ngươi cũng không nghe!" Ngữ khí Tề Hàm nghiêm túc, "Ngươi lo lắng công lực ta chưa hồi phục, ta cũng không định ra tay với bọn họ. Nếu như bị phát hiện, đối với bọn họ mà nói ta không có sức uy hiếp, ngươi đi, ngược lại bọn họ sẽ đề phòng. Nghe lời, về nhà trước."

Tề Hàm nói xong liền chạy ra ngoài. Tề Vân đứng tại chỗ trong chốc lát, nghĩ nghĩ lại lo lắng cũng chạy khỏi tửu lâu Duyệt Lai, nhưng dù có chút công phu, trên đường người đến người đi, nơi nào còn cái bóng đôi già trẻ và huynh trưởng?!

Tề Vân lập tức có chút hoảng sợ, chạy xung quanh vài vòng, vẫn không thấy hình bóng bọn họ. Thiếu niên nhất thời rối bời, chỉ đành phải gấp rút chạy về nhà báo cáo với tiên sinh trước.
Chỉ mong... sẽ không xảy ra chuyện...

Tề Vân một mạch chạy về Quân trạch, liền nghe nói Quân Mặc Ninh cũng vừa mới ra ngoài về, đang ở thư phòng thương lượng công việc với Tần Phong. Lúc thiếu niên đi tới cửa thư phòng, nhìn thấy tiên sinh và Tần Phong đang đứng nói gì đó; có lẽ đã nói đến phần cuối, Tần Phong khom mình hành lễ, đang định lui ra ngoài.

Quân Mặc Ninh ý bảo hắn đi vào.

"Chuyện gì? Bài học đều làm xong? Ca ngươi đâu?"

Tề Vân nuốt một ngụm nước bọt, nói, "Hồi tiên sinh, lúc ta và ca ca ăn cơm ở tửu lâu Duyệt
Lai, nhìn thấy một già một trẻ hành tung khả nghi, thiếu niên kia có khả năng là Dịch Hi, ca ca... đi theo rồi..."

Tần Phong vốn dự định đi, nghe đến đó, hắn sửng sốt dừng lại tại chỗ, giữa hai lông mày một mảnh buồn rầu. Hắn lo lắng nhìn về phía nam tử, phát hiện y vô cùng bình tĩnh. Trong lòng Tần Phong "bùm" một tiếng, hầu hạ y sáu năm, sớm đã hiểu thấu tính tình y, vẻ mặt như thế... sợ rằng phải gặp họa!
"Vậy ngươi để ca ca ngươi đi một mình ?" Quân Mặc Ninh nhàn nhạt hỏi.

Tề Vân không dám ngẩng đầu, chỉ nói đúng sự thật, "Ca ca nói... hắn sẽ không ra tay... bảo Vân nhi... nghe lời... A!"

Quân Mặc Ninh quả nhiên bộc phát lửa giận, một cái tát liền hất tung thiếu niên trên mặt đất!

"Hắn bảo ngươi nghe lời liền nghe lời! Năm mươi gậy gộc lần trước dạy ngươi phải làm thế nào!"

Lần đầu tiên Tề Vân bị Quân Mặc Ninh tát, chỉ cảm thấy nửa bên mặt chết lặng trong nháy mắt, ngay cả đầu cũng ù ù. Hắn không dám kéo dài nữa, gắng gượng quỳ dậy, sao Kim trước mắt vẫn lấp lánh.

"Nói!" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng chất vấn đầy ắp tức giận.

Tề Vân nuốt máu tanh trong miệng xuống, nói, "Hồi... tiên sinh, phải... cân nhắc nặng nhẹ..."

"Cái gì là nhẹ? Cái gì là nặng?"

"An toàn của ca ca... là nặng... còn lại đều là... nhẹ, tiên sinh, Vân nhi biết sai rồi!" Thiếu niên dập đầu thỉnh tội, giọng nghẹn ngào nức nở.
"Tần Phong, đi tìm roi mây tới." Quân Mặc Ninh ngẩng đầu phân phó.

Tần Phong đáp lại, Tề Vân nằm rạp trên mặt đất, thân thể phát run.

"Oan ức sao?" Quân Mặc Ninh nhìn thiếu niên dưới chân, ánh mắt khó hiểu, "Rõ ràng là ca ca ngươi nhớ ăn không nhớ đánh, nhiều lần lặp đi lặp lại không coi mình ra gì. Ngươi là đệ đệ, nghe lời ca ca là phải, nhưng trở về ngươi lại phải chịu đòn bị phạt?"

Tề Vân nhổm người dậy, trên gò má trái sớm đã sưng đỏ một mảnh, hắn lắc đầu khóc nói, "Không phải, là Vân nhi sai, Vân nhi không ngăn cản ca ca, là Vân nhi sai!"

"Ngươi ngăn cản rồi, nhưng không ngăn được... cũng là lỗi của ngươi?" Quân Mặc Ninh nói chậm rãi, dường như cố ý muốn đạt được một đáp án.

Quả nhiên Tề Vân bị hỏi đến sửng sốt, tiếp đó vẫn lắc đầu nói, "Không phải như thế, tiên sinh, Vân nhi cần phải phân rõ nặng nhẹ, ca ca muốn mạo hiểm, lẽ ra Vân nhi nên không màng tất cả ngăn cản hắn... Không ngăn cản được, Vân nhi liền tự mình đi!" Dường như liên tưởng đến chuyện quá khứ, nước mắt Tề Vân rơi xuống thành chuỗi, "Nhất định không thể để ca ca mạo hiểm... Mạng của Vân nhi là ca ca đổi mạng cứu về... sao Vân nhi có thể khoanh tay ngồi nhìn ca ca mạo hiểm... Tiên sinh, người đánh chết ta đi, nếu ca ca có bất trắc gì, Vân nhi... Vân nhi cũng..."
Tề Vân khóc không thành tiếng, Tần Phong đi vào cửa nghe được những lời này, trong mắt tràn đầy thương xót và không nỡ. Hắn gian nan giao roi mây, lạc giọng nói, "Chủ tử, nhị thiếu gia..."

"Ngươi đi làm việc đi," Quân Mặc Ninh lạnh mặt nói, "Phân phó xuống, mang đại thiếu gia về."

Tần Phong xác nhận, xin cáo lui, bên này, Tề Vân đã bắt đầu cởi vạt áo của mình. Tần Phong đóng cửa thư phòng, trong mắt vẫn gạt không hết bi thương. Thiếu gia ơi thiếu gia, ngài có biết nỗi khổ tâm của chủ tử đối với ngài! Còn có nhị thiếu gia... không biết phải ăn bao nhiêu khổ!

"Cởϊ áσ khoác, cởϊ qυầи ra, nằm úp sấp lên giường đi." Trong thư phòng, Quân Mặc Ninh tay cầm roi mây phân phó.

"Dạ..." Tề Vân từ dưới đất bò dậy, động tác không chậm mà cởi đai lưng cởϊ áσ khoác đặt trên bàn nhỏ, lại cởi tiết khố tới đầu gối, ngoan ngoãn nằm bò lên cái giường cũng không rộng rãi, hắn thậm chí còn kéo áσ ɭóŧ lên trên, ngay cả thắt lưng cũng lộ ra.
"Tiên sinh, Vân nhi chuẩn bị xong rồi. Người đánh đi, đều là Vân nhi sai..." Thiếu niên ngoảnh mặt lại, đôi mắt ướt sũng nhìn tiên sinh uy nghiêm, nói.

Quân Mặc Ninh dường như bị sự thành khẩn trong mắt thiếu niên đâm đau nhói hai mắt, y nắm thật chặt hình cụ trong tay, bước chân nặng nề tiến lên, giơ tay, quất xuống...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện