Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Tự phạt


trước sau

Nghe thấy câu hỏi của Dịch Thư Vân, Tề Hàm chớp chớp mắt, ánh mắt có chút lung lay nói, "Lúc đó chuyện quá khẩn cấp, cũng là ta đánh giá thấp chiến lực người áo đen, không nghĩ đến ta toàn lực ném đồng tiền ra cũng không thể lập công..." Đang nói, Lưu Giang Xuyên sắp xếp ổn thỏa nhóm hộ vệ bị thương đi vào đại sảnh, Tề Hàm vội vã nói sang chuyện khác, "Giáo chủ, dưới tình huống này, bị thương... thật sự khó có thể dự đoán, ngươi xem Lưu huynh cũng bị thương..."

Dịch Thư Vân theo lời Tề Hàm nhìn về phía Lưu Giang Xuyên vào cửa, người kia thấy vẻ mặt kỳ quái của bọn họ, hỏi, "Làm sao vậy, nhìn ta như vậy?"

Dịch Thư Vân nói, "Diệc Hàm nói tối nay bị thương rất bình thường, cho nên ngươi và hắn bị thương cũng rất bình thường; không bị thương liền không bình thường!"


Ta không có nói như vậy! Tề Hàm hò hét trong lòng, ngài là giáo chủ đứng đầu một giáo, sao có thể đổi trắng thay đen như vậy chứ?

"Hả? Bị thương sao lại bình thường?" Lưu Giang Xuyên bật cười nhìn vết thương trên cánh tay trái Tề Hàm, bất đắc dĩ nói, "Có thể không bị thương dĩ nhiên vẫn tốt hơn phải bị thương! Còn nữa, có chuyện ta cần làm sáng tỏ một chút, trên người ta có mùi máu tươi, một ít là của những người áo đen kia, một ít khác..." Y dừng một chút, vẫn thản nhiên nói, "Là lần trước ta vào núi hái Chu Quả không báo cáo với gia huynh, sau khi về nhà y thỉnh gia pháp đánh..."

Tề Hàm có chút chột dạ cúi thấp đầu xuống, nhưng trên mặt vẫn có chút oan ức. Ta là vì cứu ngươi và Trần Cảnh mới bị thương đó!

Dịch Thư Vân thấy ánh mắt của hắn, nhất thời tức giận khó kiềm chế, lên giọng nói, "Có phải ngươi cảm thấy chỉ cần có thể cứu ta và Trần đại nhân những cái khác đều có thể không để ý không?! Ngươi cũng không suy nghĩ xem bản thân mình là ai! Chút cân nhắc nặng nhẹ đó cũng không có, vào tay tôn sư, ngươi cũng dám oan ức như vậy!" Dứt lời, cũng không nhìn sắc mặt Tề Hàm trắng bệch trong nháy mắt, sải bước rời khỏi.


"Làm sao... làm sao vậy?" Lưu Giang Xuyên nhìn đến vẻ mặt không hiểu.

Tề Hàm gắng gượng ổn định tâm tình bị thái độ và lời nói của Dịch Thư Vân dọa sợ, đứng lên cười khổ nói, "Ta cứu hắn, hắn còn dữ với ta! Lưu huynh, chuyện trong phủ liền vất vả Lưu huynh đảm nhận, ta phải đi xem một chút, nếu giáo chủ thật quyết tâm cáo trạng ta, ta cũng phải giống Lưu huynh, chịu một trận gia pháp thượng hạng rồi..."

Lưu Giang Xuyên lòng có ưu tư vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi và hiểu rõ giữa những người đồng mệnh tương liên.

Khoảng thời gian gần đây, vì làm việc thuận tiện, Dịch Thư Vân cũng dọn đến ở trong tiểu viện tửu lâu Duyệt Lai, trái lại phòng ốc không ít, còn có thể chọn. Lúc Tề Hàm trở lại tiểu viện, nhìn thấy ngọn đèn dầu trong phòng Dịch Thư Vân sáng rực, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái, thật sự vẫn lo lắng Dịch Thư Vân sẽ viết thư báo chuyện này với tiên sinh.


"Giáo chủ, là ta, Diệc Hàm." Tề Hàm ở cửa nói.

"Vào." Nhiều một chữ cũng không có.

Tề Hàm cười khổ trong lòng, người này cũng thật là, sao lại học giống tiên sinh, không biết một con chữ một câu nói rất đáng sợ sao? Hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dịch Thư Vân đang cúi đầu viết, đến gần nhìn một cái mới biết được là vài sự vụ Tung Thiên giáo Tử Y đưa tới lúc ban ngày.

"Giáo chủ, không còn sớm... vẫn còn bận sao?" Giọng Tề Hàm dè dặt, cũng không biết là sợ Dịch Thư Vân thật sự cáo trạng hay là khí thế giáo chủ Tung Thiên giáo có chút khiếp người.

Dịch Thư Vân không ngẩng đầu, giọng nói trái lại vẫn ôn hòa, "Ừ, ngươi ngủ trước đi."

"Cái kia..." Tề Hàm càng sinh ra bứt rứt nói, "Giáo chủ, ta biết hôm nay ta quá không cẩn thận, sau này ta sẽ không..."

"Ừ."

Lại là một chữ! Tề Hàm phát điên, thưởng ta nhiều thêm vài chữ mệt lắm sao?
Đã sớm lĩnh giáo tác phong làm việc của Dịch Thư Vân, Tề Hàm cũng không phải không hay cáu giận, nhất là lúc này người hắn kính sợ trong lòng cũng không ở bên người, Tề Hàm hắn cũng là công tử như ngọc có được không? Ta đã ăn nói khép nép như thế rồi!

Lại không được thêm chút phản ứng nào rốt cuộc Tề Hàm tước vũ khí, nén giận trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau thức dậy, tiểu nhị của tửu lâu sớm đã chờ ở cửa, nói rằng Dịch công tử dặn dò đưa cơm đưa thuốc cho hắn bôi. Tề Hàm khó hiểu hỏi hắn đi chỗ nào, tiểu nhị chỉ nói sáng sớm đã đi ra ngoài, điểm tâm cũng không dùng, cũng không nói đi nơi nào, chỉ căn dặn Quân công tử ở lại chỗ này nghỉ ngơi thật tốt.

Tề Hàm vừa bôi thuốc vừa nghĩ, Dịch Thư Vân phỏng chừng đi phủ châu mục khắc phục hậu quả; hôm qua vì thương thế của mình, giáo chủ đại nhân tức giận thật dữ dội, hơn nữa Lưu Giang Xuyên cũng trở về bên người Trần Cảnh, hẳn là không có vấn đề gì.
Sau khi vận công, Tề Hàm đến phòng Dịch Thư Vân xem có cần xử lý sự vụ hay không, lúc dân loạn hắn cũng đã quen thuộc Tung Thiên giáo, Dịch Thư Vân lại có tâm giao quyền, ở điểm này, Tề Hàm thật sự không xem mình là người ngoài.

Hắn nhớ rõ hôm qua Tử Y đưa tới một đống sổ sách cần xem, đêm qua trở về đã không còn sớm, kỳ quái là, lúc Tề Hàm lật xem đồ đạc trên bàn Dịch Thư Vân, lại phát hiện tất cả sổ sách đều xử lý qua rồi! Đây là... cả đêm không ngủ?

Tề Hàm ôm lòng nghi ngờ rời khỏi phòng Dịch Thư Vân, trong chốc lát cũng không có chuyện gì làm, sau đó quyết định ra đường đi dạo, thuận tiện hỏi thăm một chút có tin tức người áo đen hay không. Từ trước đến nay đường phố là nơi tụ tập tin tức, ở Yến Thiên Lâu Tề Hàm đã sớm tiếp xúc với bồi dưỡng và huấn luyện trên phương diện này, đương nhiên cũng có tai mắt của mình. Nhưng đi loanh quanh cả ngày, chuyện xảy ra ở phủ châu mục đêm qua thế mà không có ai bàn luận, tựa như căn bản không xảy ra.
Thoáng nghĩ cũng hiểu, ắt hẳn Trần Cảnh phái người ép tin tức xuống. Châu mục là trưởng quan hành chính cao nhất Tây Xuyên, kẻ xấu đã lớn mật trực tiếp tới cửa ám sát, nếu tin tức lan truyền ra ngoài, chắc chắn khiến dân chúng hoảng loạn.

Ở bên ngoài ăn qua loa bữa trưa, lúc gần hoàng hôn, Tề Hàm mới về đến tửu lâu Duyệt Lai; nghe tiểu nhị nói, Dịch công tử cũng trở lại không bao lâu.

Dịch Thư Vân còn đang xử lý sự vụ, thái độ đối với Tề Hàm cũng ôn hoà, hỏi qua thương thế của
hắn, nói một ít bố trí ở phủ châu mục, liền bảo hắn về nghỉ.

Tề Hàm không biết tâm tư Dịch Thư Vân rốt cuộc còn tức giận hay không, nghe nói bên ngoài tất cả gió êm sóng lặng, cũng chỉ đành dằn xuống rất nhiều nghi vấn, không nhiều lời nữa.

Lại nghỉ ngơi một ngày, Dịch Thư Vân vẫn ra ngoài bận rộn như thường lệ, trở về cũng không bắt chuyện với Tề Hàm, đâm đầu vào gian phòng, tựa như có vô cùng vô tận chuyện chờ xử lý.
Buổi chiều, tiểu nhị tửu lâu đưa cơm cho Tề Hàm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Tề Hàm hỏi.

Tiểu nhị tửu lâu chọn đều là người cơ trí tứ diện linh lung*, cũng biết hai vị công tử trong tiểu viện là người chưởng quỹ đặc biệt dặn dò không thể sơ suất, vì vậy cung kính hồi bẩm nói, "Công tử, không phải tiểu nhân đa tâm, hai ngày nay Dịch công tử ra ra vào vào... Ta thấy sắc mặt dường như không tốt lắm... Tiểu nhân không biết hắn ăn bên ngoài thế nào, nhưng mỗi lần trong lâu đưa cơm nước, một ngụm hắn cũng không động đã trả về rồi, cơm tối vừa nãy cũng vậy... Hắn còn hỏi tiểu nhân rất nhiều dầu thắp, vội vàng suốt đêm suốt ngày... Thứ cho tiểu nhân lo lắng càn rỡ, thân thể như vậy có thể không chịu đựng nổi..."

* Tứ diện linh lung ý chỉ người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt.
Nghe tiểu nhị tửu lâu nói xong, Tề Hàm cũng phát hiện chỗ không thích hợp. Sau khi bảo tiểu nhị rời khỏi, hắn lặng lẽ đi tới cửa phòng Dịch Thư Vân... bây giờ công lực của hắn đã khôi phục, tai mắt tất nhiên cực kỳ nhạy bén... nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước.

Tề Hàm cố ý không gõ cửa, lúc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dịch Thư Vân đang lấy nước tạt vào mặt rửa mặt, nước trên mặt không bốc lên hơi nóng, vừa nhìn đã biết là lạnh! Nghe tiếng động, Dịch Thư Vân xoay đầu lại, Tề Hàm một ánh mắt liền nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bọng mắt bên dưới gần như biến thành màu đen, lại nhìn kỹ càng, trong mắt cũng trải rộng tơ máu.

"Ngay cả cửa cũng không gõ? Tìm ta có việc?" Dịch Thư Vân lau khô bọt nước trên mặt, lại đến bên bàn ngồi xuống, bóng đêm bên ngoài đã chậm rãi bao phủ, nhưng dường như hắn không có ý muốn đốt đèn.
Tề Hàm mang theo suy đoán tới chứng thực, nhìn thấy bộ dạng Dịch Thư Vân, sao có thể vẫn không rõ chuyện gì xảy ra! Thuở nhỏ hắn học bài thứ nhất chính là "trách nhiệm", không nguyện ý nhìn thấy nhất là người khác vì sai lầm của mình mà gánh chịu trách phạt thống khổ, so với bản thân hắn chịu gia pháp cái này không biết khó chịu bao nhiêu!

"Giáo chủ đã nhiều ngày không ăn không ngủ, là muốn dùng phương thức hành hạ mình hỏi trách Diệc Hàm không cân nhắc nặng nhẹ, không thương tiếc chính mình sao?" Giọng của Tề Hàm không tính là mãnh liệt, lại xen lẫn rất nhiều tình cảm phức tạp.

Dịch Thư Vân rốt cuộc vẫn phải châm đèn, bóc trần thân thể khuôn mặt tiều tụy trước người khác, hắn yếu ớt tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Tề Hàm nói, "Ngươi không sai, là ta sai. Tôn sư ủy thác ta chăm sóc ngươi, ta không làm được, nên bị phạt, ba ngày cấm ăn cấm ngủ mà thôi, ta chịu được."
Nhất thời Tề Hàm tức cũng không được bực cũng không xong, người này đối với Hi nhi tàn nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn hơn; người bình thường chịu đói ba ngày cả người không còn chút sức lực nào, hắn thì hay rồi, cấm ăn cấm ngủ, còn táo tợn hơn mà tìm việc cho mình làm, hắn không nhớ rõ bản thân hắn mấy tháng trước còn phải dựa vào máu của người khác mới có thể nhặt về một cái mạng sao?

"Không có việc gì liền ra ngoài đi," Dịch Thư Vân thấy hắn không lên tiếng, đuổi khách nói, "Giờ này ngày mai ngươi lại tới ăn cơm với ta..."

"Nếu giáo chủ cho rằng ta có sai, ngài đánh cũng được phạt cũng được, Quân Diệc Hàm thân làm hữu hộ pháp Tung Thiên giáo, gia pháp trong giáo ta cũng có thể chịu!" Mắt Tề Hàm đã có chút đỏ, từ trước đến nay đều là có chuyện hắn tới gánh vác, chưa hề có lúc bản thân hắn phạm sai cần người khác chắn phía trước! "Ngài nói không có cách nào ăn nói với tiên sinh, Diệc Hàm tin tưởng, nếu tiên sinh biết tình huống cụ thể, chưa chắc sẽ trách cứ hành động lần này của ta; ngài đã nói muốn làm huynh trưởng ta chăm sóc ta, bây giờ lại tự phạt mình, bao che dung túng ta... Đây lại là đạo lý gì?!"
Dịch Thư Vân thấy hắn tủi thân thành như vậy, rốt cuộc thu lại bộ dạng lạnh như băng kia, hỏi, "Vậy cuối cùng ngươi có biết sai chưa?"

"Ta biết sai rồi..." Tề Hàm uất ức đến muốn khóc, nào có người như vậy, hắn dám bướng bỉnh dưới roi mây của tiên sinh một hai lần, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không đành lòng nhìn người khác chịu khổ, "Ta nhất định nhớ kỹ thân phận của mình, không để bản thân bị thương nữa... Huynh... huynh đừng tự phạt mình..."

"Thật sự bằng lòng nhận ta làm ca ca?" Dịch Thư Vân đột nhiên hỏi.

"Đều bằng lòng để huynh phạt..." Tề Hàm chưa từng gặp qua người như vậy, hắn cũng đã nói như vậy còn muốn thế nào nữa!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện