Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

PN6-34 Nhìn xem mây cuộn mây tan


trước sau

Chương ba mươi bốn. Người một nhà

Không nói đến Tề Hàm trong cung thỉnh phạt chịu phạt, sau khi Dịch Thư Vân được Quân Mặc Ninh dẫn về phủ thừa tướng, được thu xếp ở viện trước kia Quân Vũ bố trí cho hắn. Viện không lớn, thắng ở tinh xảo, hơn nữa cách Thủy Vân Hiên nơi Quân Vũ ở chỉ một đường hoa nho nhỏ.

Thời gian còn sớm, lâm triều tất nhiên phải thảo luận chuyện lần này nguyên lão Tung Thiên giáo cấu kết với cựu thần trong triều, trong thời gian ngắn không kết thúc được. Dịch Thư Vân thu thập qua loa, cất bước ra khỏi tiểu trúc tên "Thiển Nguyệt" này.

Trong phủ thừa tướng rất yên tĩnh.

Sáng sớm mùa đông, có hai ba tôi tớ mặc áo bông dày ấm quét sạch tuyết đọng không nhiều lắm, thuận tiện sửa sang vườn hoa rào trúc, đỡ một hai cây trúc dậy. Nhìn thấy Dịch Thư Vân sáng sớm đi dạo, đều thẳng lưng khom người ân cần vấn an, mặt mũi mỉm cười, bộ dạng an nhàn... cứ như đang làm việc ở nhà mình.


Dịch Thư Vân gật đầu trả lễ, hít vào một ngụm không khí lành lạnh, tâm, tâm, thế mà không khỏi ổn định lại. Hắn ngẩng đầu nhìn bức hoành Thủy Nguyệt Hiên, đang định rời đi lại nghe thấy cửa viện mở ra.

Nữ chủ nhân hiện tại của tướng phủ Ngụy Tử Khâm đang ôm một xấp quần áo đi tới, thấy Dịch Thư Vân ở ngoài cửa, hơi giật mình, lập tức tiến lên.

Hai người chênh lệch không bao nhiêu tuổi, nhưng bởi vì quan hệ với Quân Vũ mà kém một bậc. Dịch Thư Vân vén vạt áo uốn gối hành lễ nói, "Thư Vân thỉnh an sư nương."

Ngụy Tử Khâm không đợi hai đầu gối Dịch Thư Vân quỳ xuống, đã nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, mỉm cười nói, "Đừng đa lễ. Nghe tam đệ nói sáng nay các ngươi trở về, ta vừa định đưa quần áo cho ngươi. Đây là lần trước ngươi tới đã chuẩn bị, ai ngờ lại vội vã đi mất, lần này có thể ở thêm mấy ngày không?"


Dịch Thư Vân trong lòng không chắc, ấp úng không dám nói.

Ngụy Tử Khâm dù không biết tình hình cụ thể, nhưng cũng biết vài việc, lập tức không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò, "Các ngươi trở lại vội vội vàng vàng, tiểu trúc Thiển Nguyệt ta cũng chưa thu dọn đàng hoàng, ta sai người đi quét dọn một chút, tiện thể giúp ngươi mang y phục về, ngươi đi dạo trước một chút."

Dịch Thư Vân nhìn bóng lưng sư nương giỏi giang ngay thẳng xuất thân từ nhà dòng dõi, chỉ kịp khom người hành lễ.

Qua Thủy Vân Hiên, đi về phía trước là một tòa tiểu viện, tên Ly Tuyết, là nơi nhị công tử tướng phủ Quân Hàn ở. Từ sau khi bình định Nam Hải Quốc, Quân Hàn cưới tỷ tỷ quốc chủ Trần Đan Thanh, vị võ tướng xuất thân võ trạng nguyên liền ổn định ở kinh thành. Ở kinh thành bọn họ có phủ đệ khác, nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.


Mà giờ khắc này, vợ chồng Quân Hàn cũng không ở kinh thành. Hơn nửa năm trước, quốc chủ Nam Hải Quốc đại hôn, Trần Đan Thanh thân là người thân nhất trở về Nam Hải Quốc thu xếp hôn sự cho đệ đệ, nhị công tử thân là "thê nô" buông tất cả hộ giá hộ tống trong kinh, nói rằng qua năm lại về nhà.

Dịch Thư Vân tiếp tục đi về phía trước.

Cách đó không xa là một tiểu viện không tên liền với đại viện, tên Vô Âm Các... Chỗ này, chính là nơi ở của tam sư thúc Quân Mặc Ninh danh khắp thiên hạ. Dịch Thư Vân ngẩng đầu nhìn bức hoành cao cao kia, cùng với cửa chính rộng mở dưới bức hoành, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng người nói chuyện.

Lòng hiếu kỳ thúc giục Dịch Thư Vân bước lên bậc thang, hắn nhìn vào bên trong, trong viện rộng rãi, một tiểu cô nương hoạt bát lanh lợi đang vừa nói chuyện vừa đếm từng khối từng khối gỗ vuông đặt dưới đất. Dịch Thư Vân phóng mắt nhìn, gỗ vuông cong con lượn lượn đã có mấy trăm, mà trong rổ bên cạnh sân, còn có rất nhiều khối gỗ giống nhau như đúc.
Tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi, mặc áo đỏ, trên đầu vấn hai búi tóc chọc trời, nổi bật dưới tuyết trắng trúc xanh trong sân, linh động như tinh linh. Thân thể nhỏ xíu của bé ngồi xổm xuống lại đặt một khối, đứng lên phủi phủi tay nhỏ, lúc ngẩng đầu thấy được Dịch Thư Vân.

Đây là đôi mắt gì chứ!

Nhất thời Dịch Thư Vân không cách nào dùng lời nói hình dung ra cảm nhận thời khắc này, chỉ cảm thấy sáng ngời như sao cũng không nói quá, khiến người ta không để ý mà đắm chìm vào đơn thuần trong suốt vô biên, dường như chỉ cần có một tia trần tục phân tranh mưu tính lẫn vào, cũng không cách nào tha thứ được.

"Huynh là Thư Vân ca ca nhà đại bá sao?" Chủ nhân ánh mắt hồn nhiên hỏi.

Dịch Thư Vân đi vào sân, ngồi xổm người xuống đáp, "Là huynh, huynh là Dịch Thư Vân, muội là... Linh nhi muội muội nhà tam sư thúc hửm?"
"Là muội, muội là Quân Linh Nhi!" Tiểu cô nương cũng học theo bộ dạng Dịch Thư Vân ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn người, như thế, đôi mắt kia có vẻ càng to hơn.

"Muội đang làm gì vậy?" Dịch Thư Vân chỉ vào khối gỗ hỏi.

Trong mắt Quân Linh Nhi lộ ra đắc ý, cũng vươn ngón tay bụ bẫm chỉ về thành quả của bé nói, "Đây gọi là domino, mẹ muội nói chỉ cần muội có thể xếp đủ một nghìn khối rồi thành công đẩy ngã, lão công của mẹ sẽ phải ngủ với muội mười ngày!"

Phản ứng một lúc lâu mới hiểu được ý tứ bé con này biểu đạt, Dịch Thư Vân bật cười nói, "Bình thường sư thúc không chơi với muội sao?"

Quân Linh Nhi đứng dậy, quần áo đỏ rực xinh đẹp khoác trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của bé, càng lộ ra linh khí không cách nào che giấu của tiểu cô nương nho nhỏ nhận hết mọi sủng ái. Bấy giờ, hai tay nhỏ của bé chống nạnh, một bộ tư thế tiểu đại nhân nói, "Mẹ muội nói lão công là của mẹ, muội nói cha là của Linh Nhi, cho nên theo ai hay không theo ai... Đây là chiến đấu giữa hai nữ nhân!"
Dịch Thư Vân muốn cười lại không dám cười, trừ sư thúc nhà hắn ra, còn ai có thể dạy ra con gái như vậy?! Huệ chất lan tâm, linh khí tụ hội cũng không nói quá. Nghĩ như vậy, Dịch Thư Vân nhịn không được muốn ôm cô bé ấm áp như nắng xuân trong ngày đông này một cái, nếu đây là ngày cuối cùng hắn ở lại phủ thừa tướng, cả đời này, có thể cả đời sau nữa, hắn đều phải dựa vào cảnh tượng đẹp đẽ này
mà... sống tiếp.

Nghĩ như vậy, Dịch Thư Vân liền muốn tiến lên, nhưng không ngờ ngồi thời gian dài, hai chân đã sớm chết lặng, động một cái mới phát hiện căn bản đã mất đi tri giác. Nhưng lúc này đã không thu thế kịp, cả người hắn nghiêng nghiêng ngã xuống, tay trái chống trên mặt đất một cái, khuỷu tay đụng phải một khối gỗ đứng thẳng trên đất.

Cùng với một tiếng "cạch" giòn giã, Dịch Thư Vân đột nhiên quay đầu, khó có thể tin nhìn mấy trăm khối gỗ rồng rắn ngã xuống, không đến ba nhịp thở, cả sân chỉ còn lại mười mấy khối gỗ còn lẻ loi đứng thẳng.
Quân Linh Nhi cũng bị biến cố đột ngột dọa ngây người... Dẫu sao, đây là bé dậy sớm mất gần hai canh giờ mới bày xong.

Dịch Thư Vân xoay đầu, đầy lòng đầy mắt đều là áy náy, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô bé, khiến hắn cảm thấy như phạm vào sai lầm tội ác tày trời.

"Linh nhi muội muội..."

Dịch Thư Vân vừa định nói gì đó, nhưng nghe thấy ngoài cửa Vô Âm Các truyền đến tiếng cười sang sảng, hắn xoay đầu nhìn lại, là hai người Quân Tử Uyên và Liên Như Nguyệt nắm tay nhau tới.

"Gia gia nãi nãi!" Quân Linh Nhi lấy lại tinh thần, lập tức vứt bỏ tàn cục trong viện, sôi nổi hoạt bát nghênh đón, một đầu đâm vào lòng Quân Tử Uyên.

Không biết Quân Linh Nhi dụi vào lòng nói gì đó, Quân Tử Uyên cười ha ha, đập nát tĩnh mịch mùa đông; Liên Như Nguyệt bên kia thì lại sắc mặt vui vẻ nhã nhặn hiền hòa, nàng vươn tay vuốt tóc cháu gái, nhưng không lường trước tiểu cô nương đột nhiên duỗi tay muốn nàng bế. Có lẽ cũng không phải lần đầu gặp động tác như vậy, Liên Như Nguyệt không bối rối chút nào, một phen bế bé con lên.
Quân Tử Uyên nhìn hai tay rỗng tuếch, cười lắc đầu.

Sau đó, y nhìn thấy Dịch Thư Vân đã đứng lên trong viện.

Dịch Thư Vân vén vạt áo quỳ xuống tại chỗ, dập đầu thỉnh an, sau khi thẳng thân áy náy nói, "Sư công, là Thư Vân không cẩn thận hủy thành quả của Linh nhi muội muội, thỉnh người trách phạt."

"Thư Vân ca ca không cố ý đâu, gia gia đừng phạt ca ca, được không ạ?" Quân Tử Uyên chưa mở miệng, bé con đang dính trong lòng tổ mẫu bên kia ngẩng đầu, nghiêm trang nói, "Linh nhi thua mẹ cũng không cần gấp, cha nói tiểu biệt thắng tân hôn, nếu Linh nhi lấy gậy đánh uyên ương mà nói, mẹ nhất định sẽ không quá vui vẻ, Linh nhi liền phải sắp xếp càng nhiều thảo dược hơn!"

Quân Tử Uyên và Liên Như Nguyệt không nhịn được bật cười.

Quân Linh Nhi dường như quên mất tổ phụ nhà bé còn chưa xử trí, tự mình ngọ nguậy từ trong lòng tổ mẫu xuống đất, bước chân ngắn chạy chậm đến trước người Dịch Thư Vân đang quỳ, đôi mắt trong veo nhìn hắn, nói, "Thư Vân ca ca, huynh không nên tự trách. Nếu huynh thật sự thấy ngại mà nói, vậy có thể đáp ứng Linh nhi mấy chuyện không?"
"Linh nhi muội muội nói, ca ca đều đáp ứng." Dịch Thư Vân quả thật muốn vỗ ngực cam đoan, thời khắc này hắn toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho tiểu cô nương, ngay cả dí dỏm và bất đắc dĩ trong mắt hai vợ chồng Quân Tử Uyên cũng không chú ý tới.

Quân Linh Nhi đếm đầu ngón tay nói, "Lần này cha ra ngoài, giúp mẹ tìm được rất nhiều dược liệu, Thư Vân ca ca có thể giúp Linh nhi lựa dược thảo không ạ? Lần này cha mang về rất nhiều rất nhiều, có lẽ cần thời gian hai ba ngày; còn nữa nha, lúc cha ra ngoài, mẹ xem sách trong thư phòng cũng không sắp xếp lại, Thư Vân ca ca có thể giúp Linh nhi sắp xếp một chút không? Hôm qua, Hằng ca ca bị đại bá phạt một trăm tờ chữ to, huynh có thể giúp huynh ấy một chút không? Nếu không Hằng ca ca phải chịu thước của đại bá... Còn có..."

Thái dương Dịch Thư Vân có mồ hôi lạnh, hắn xin giúp đỡ ngẩng đầu nhìn Quân Tử Uyên, lại nhận được biểu cảm thương mà không giúp được gì.
Lúc này, một nữ tử áo đỏ đi ra từ chính sảnh Vô Âm Các, mặt mũi xinh đẹp, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt. Nhìn thấy hai người Quân Liên, nàng tiến lên chỉnh trang phục hành lễ.

Nữ tử này chính là thê tử kết tóc của Quân Mặc Ninh, Hoắc Nhẫn Đông.

Dịch Thư Vân vốn đang quỳ không dậy nổi, lúc này cũng liền thuận thế hành lễ vấn an. Nữ quyến phủ thừa tướng đều trẻ tuổi, kể cả Liên Như Nguyệt, bề ngoài cũng không có quá già, Hoắc Nhẫn Đông thì càng giống thiếu nữ, nhưng không biết sao, trước mặt các nàng Dịch Thư Vân chấp lễ học trò vãn bối, thế mà không có chút nào không được tự nhiên, mà các nàng cũng hoàn toàn xem nam tử trẻ tuổi đã hai mươi sáu như học trò vãn bối, ý cười ôn hoà, thái độ tự nhiên.

"Quân Linh Nhi, nguyện thua cuộc đi, theo ta vào sắp xếp thảo dược." Hoắc Nhẫn Đông xoay người, lấy tư thế người thắng lợi nói.
Quân Linh Nhi bĩu cái môi nhỏ nhắn, theo mẫu thân đi vào, đi mấy bước, đột nhiên xoay người, đặt dựng ngón tay giữa miệng, đúng lúc ngăn cản hành động Dịch Thư Vân muốn lên tiếng giải thích.

Liên Như Nguyệt cũng cười đi vào theo.

"Đứng dậy đi, tuyết vừa mới rơi, trên mặt đất lạnh." Một bàn tay ấm áp có lực dìu cánh tay Dịch Thư Vân, đỡ hắn dậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện