Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Ra tay


trước sau

Tình cảnh ngưng trệ trong một cái chớp mắt.

Thiếu niên phục hồi tinh thần, nhìn vết nứt thật sâu trên mặt đất, lại nhìn bóng lưng áo trắng che trước người hắn, mới dần dần ý thức được chính mình vừa chạy hết một vòng trước Quỷ môn quan.

Người mặc đồ trắng ra tay chính là Tề Hàm.

Mạc Hâm cũng đi ra khỏi đoàn người, trường kiếm trong tay vẫn chưa rời khỏi vỏ, nhưng đã là tư thế tên đã lên dây. Trong lòng hắn cũng khiếp sợ, biết thiếu niên mình bảo vệ hai năm qua nhất định có bản lĩnh, ai ngờ hôm nay chứng kiến, lại mơ hồ có tư thái xếp trên hắn! Mà hắn chính là kim bài hộ vệ số một số hai trong Yến Thiên Lâu!

Đại hộ vệ Mạc Hâm trong phút chốc ngắn ngủi cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình.

Hoài nghi thì hoài nghi, sau khi Mạc Hâm tiếp nhận ánh mắt Tề Hàm phóng tới, khẽ gật đầu, nhanh chóng không chen vào đoàn người nữa, biến mất ở góc đường.


Mà những người đi đường lúc này mới nhìn rõ, bóng người áo trắng cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lúc này, hắn yên lặng nhàn nhạt đứng trước người thiếu niên kia, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt như băng. Trong tay hắn cầm một cái roi bạc ba thước có thừa, dưới ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi, dường như hiện lên tia sáng.

"Đứa nhà quê từ đâu ra..."

Lời còn chưa dứt, Tề Hàm nâng tay phải lên vụt ra một roi xinh đẹp, "vút" một tiếng cắt ngang tầm mắt mọi người, "chát" một tiếng quất vào trên người Lý Cần.

"A..." Lý Cần kêu thảm một tiếng, cả người lăn lộn, từ vai trái đến bụng phải trước ngực, xuất hiện một tia máu thật sâu trên lớp quần áo tả tơi.

"Ui..." Mọi người không ai nghĩ tới thiếu niên thư sinh choai choai lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.


Lý Cần lao người tới, khuôn mặt bởi vì đau đớn và tức giận mà đặc biệt dữ tợn, "Ngươi... ngươi muốn chết!"

Tề Hàm cười nhạt một cái nói, "Cho phép ngươi ra tay lấy tính mạng người khác, lại không cho phép ta đánh ngươi một roi?"

"Ngươi... ngươi chờ, Cung vương phủ sẽ không bỏ qua... A... A..."

Tề Hàm không đợi gã miệng hùm gan sứa nói xong, giơ tay lên lại là hai roi, đánh đến Lý Cần lăn lộn trên mặt đất. Thần sắc của hắn không còn bình tĩnh nữa, mà tràn đầy chán ghét không thể nghi ngờ, "Cung thân vương phòng thủ ở biên cương, ngăn chặn ngoại tộc, càng vất vả công lao càng lớn, ngươi là cái thá gì, dám làm bại hoại thanh danh của y!"

"Hay!" Trong đám người truyền ra một trận vỗ tay tán thưởng, dân chúng kinh thành hiểu một ít động tĩnh của triều đình, hiển nhiên biết sau khi Cung thân vương Tề Mộ Tiêu được phái đi biên quan trấn thủ, tin chiến thắng báo về liên tiếp, gần hai năm nay đã không còn dị tộc dám tùy tiện xâm phạm biên giới.


Làm chó thời thái bình tốt hơn làm người thời loạn lạc, đạo lý dễ hiểu như vậy, trong lòng mỗi người đều hiểu.

Lý Cần này không biết lai lịch thế nào, vậy mà luôn mồm Cung vương phủ.

Không cần biết người khác sẽ kiêng kị gì, điều này hiển nhiên cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Tề Hàm, động tác thiếu niên nhanh nhẹn, giơ tay lên lại vụt một roi, hỏi, "Nói! Tiểu Phi ở đâu?"

Mọi người vây xem nhất thời cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nói rõ ràng.

Thiếu niên đánh nhau ban nãy nghe thấy Tề Hàm hỏi vấn đề này, một bước dài vọt tới phía trước Lý Cần, quát hỏi, "Nói nhanh một chút! Có phải ngươi giấu nó đi rồi hay không?"

"Ngươi tránh ra trước." Giọng Tề Hàm ôn hòa truyền đến từ phía sau lưng.

Thiếu niên quay đầu, lần đầu tiên nhìn thấy thẳng mặt Tề Hàm, vóc người cao ráo, hơi gầy nhưng cũng không ốm yếu; ngũ quan ôn nhuận, dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ mặt ấm áp; toàn thân hắn mặc quần áo trắng như tuyết, sạch sẽ trong veo, khí chất dịu dàng khiến người khác sinh lòng thân cận. Hắn thấy người đó ra tay, cũng biết ẩn dưới khí tức ôn văn như ngọc kia cũng có sát khí bén nhọn.
Người đó cứu hắn một mạng! Trong nháy mắt, tâm thiếu niên bị sùng kính vô hạn thấm vào.

Thiếu niên luôn luôn giương nanh múa vuốt, thích xông xáo trước mọi việc, thu liễm tất cả mũi nhọn, thậm chí còn nhẹ giọng hô một tiếng vâng, lui ra phía sau ba bước, lẳng lặng đứng một bên nhìn.

Nam tử bế đứa bé trong đám người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tề Hàm cũng không biết. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Lý Cần nằm trên mặt đất, ba lằn roi rõ ràng trên người, dưới khuôn mặt thật thà như vậy là tâm tư hiểm ác cỡ nào!

Tiên sinh giao phó hắn trong Thiên Sử Đường có người lấy việc công làm việc tư, ai ngờ hắn và Mạc Hâm tra ra mới phát hiện, lại còn tội bắt cóc! Đứa bé bị bắt tên Tiểu Phi, chính là tiểu tư thiếp thân của thiếu niên bên cạnh.

Lý Cần cứng đầu không nói lời nào, gã đoán chắc thiếu niên trước mắt không thể làm gì gã trước mặt mọi người, về phần cái đứa gọi là Tiểu Phi, gã giấu rất tốt, ai có thể phát hiện!
Tề Hàm nhìn ra gã không sợ hãi, nắm thật chặt roi bạc trong tay. Trong năm năm Quân Mặc Ninh dạy dỗ hắn, chưa từng đối mặt việc ác mà phải nuốt giận chịu đựng, tiên sinh hắn đã từng là thủ lĩnh đám con cháu quý tộc hoành hành khắp nơi, thái độ trong rất nhiều chuyện, đều trực tiếp mà tùy ý; mặc dù không phụ trách nhiệm vụ này, nhìn thấy như vậy, không đánh một trận, về nhà hắn không có cách nào nói rõ!

Huống chi, gã còn làm nhục Cung thân vương!

So với Tề Hàm không ai rõ ràng hơn giao tình giữa Tề Mộ Tiêu và tiên sinh nhà hắn, trong những năm tháng có miệng khó trả
lời ấy, nữ tử bây giờ đi xa đến chân trời và Cung thân vương lơ mơ ngu dốt năm đó, là hai người duy nhất có thể đọc hiểu tâm tư yêu nghiệt của người đã trải qua hai đời.
Mạc Hâm vẫn chưa về, hắn còn thời gian... đánh người!

Hai mắt Tề Hàm hơi híp một chút, khóe miệng bên trái hơi hơi nhếch lên, cả người lập tức nhiễm một tia sáng tà mị.

"Ngươi nói hay không?" Hắn nhàn nhạt hỏi, không lạnh không nóng không vui không hờn.

"Nói ngươi..."

"Vút... Chát!" "Vút... Chát!" "Vút... Chát!"

Dường như biết gã trong miệng chó không mọc được ngà voi, Tề Hàm nâng tay vứt liên tiếp ba roi xé gió, quần áo trước ngực Lý Cần bị roi nghiền nát bay bay, trên thân thể cường tráng của gã tức khắc giăng vết roi vết máu rõ rành rành khắp nơi.

Lý Cần thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có, thân thể cuộn thành một đoàn, theo bản năng che mặt che đầu. Địa vị gã tuy là ti tiện, nhưng vẫn trôi chảy trọn đời, làm gì ăn qua nỗi đau da thịt này? Roi da quất trên người, chỉ cảm thấy đau tê tâm liệt phế, sớm đã không để ý tới thiếu niên rõ ràng ôn văn nho nhã này ra tay tàn nhẫn như thế nào!
Quần chúng đứng xem nhao nhao giật mình kinh ngạc, cuối cùng hiểu rõ cảm giác không đúng lúc nãy là cái gì. Đây là tra tấn nha! Ở trên đường cái, sử dụng tư hình, thẩm vấn khẩu cung!

Sắc mặt thiếu niên nắm roi lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói nguội lạnh, "Lúc ngươi đem tâm tư hiểm ác của ngươi đặt lên một đứa bé vô tội, nên nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày như vậy!"

Roi bạc lần nữa xé không khí, tiếng bùm bùm không ngừng bên tai, vài người tâm mềm đều xoay người sang chỗ khác, không đành lòng nhìn nữa. Thậm chí có người bắt đầu chỉ trỏ, nhưng sợ hãi uy thế của Tề Hàm, không dám mở miệng.

Con người chính là như vậy, ai nằm ở thế yếu, người đó liền có thể thu được sự đồng tình, thị phi đúng sai ngược lại lui về thứ yếu. Nhân tính lạnh nhạt, bất quá cũng chỉ như vậy.
Đột nhiên có người giống như có chút hồi ức đã từng nhìn thấy một màn này, hướng gió trong đám người dần dần lại biến thành "mấy năm trước", "bọn cướp sông cướp biển", "roi da", "ngân châm" đủ loại từ then chốt.

Xem dáng điệu thiếu niên trước mắt này, có thể không thua tam thiếu năm đó nha! Lẽ nào nhà quyền thế nào đó trong kinh thành lại bồi dưỡng được một một nhân vật hung ác cùng loại tam thiếu?

Quần chúng đứng xem đột nhiên có chút hưng phấn và chờ mong, lại có một chút lo âu và sợ hãi.

Nam tử trong đám người nhíu mày chặt hơn, đang muốn nhấc chân đi khỏi, lại nghe trên đường phố truyền đến từng hồi xôn xao. Chỉ chốc lát sau, bộ khoái Kinh triệu doãn phân chia nhau giải tán đám đông chạy vào, đồng thời xuất hiện còn có Mạc Hâm, trong tay hắn ôm một thiếu niên mười hai mười ba tuổi vết thương chằng chịt đang hôn mê!
"Tiểu Phi!" Thiếu niên đánh nhau ban nãy xông lên, đỡ Tiểu Phi từ trong tay Mạc Hâm, Mạc Hâm đứng bên người Tề Hàm nhẹ giọng hồi báo tình huống lúc nãy.

Hắn dựa vào chứng cứ bọn họ tra xét, từ trong hầm ngầm Thiên Sử Đường tìm được thiếu niên tên Tiểu Phi, nó đã bị đánh đến hấp hối. Mục đích của Lý Cần đúng là muốn bức Tiểu Phi nói ra xuất thân tiện đà vơ vét tài sản, mà gã không nghĩ tới là, Tiểu Phi đeo một khối ngọc bội quý báu chỉ là tùy tùng của một đứa bé khác mà thôi. Tiểu Phi trung thành với chủ nhân, chết không mở miệng, kết quả suýt chút nữa bị ngược đãi tới chết.

Tề Hàm khẽ cắn môi, rất muốn xông tới đánh thêm một trận.

Bộ đầu là một nam tử già dặn trên dưới ba mươi tuổi, chỉ huy bọn bộ khoái bắt người, giải tán đám đông, bộ đầu thì đi tới trước nam tử bế đứa bé trong dòng người, ôm quyền hành lễ nói, "Ti chức bái kiến Tiểu Quân học sĩ."
Nam tử chính là Quân Vũ, phong độ hiên ngang ôn nhuận như ngọc, y gật đầu với bộ đầu, lễ phép mà thận trọng. Y đã thăng chức Ngự Sử đài, chỉ là mọi người dường như đã quen dùng xưng hô ban đầu để gọi y.

Tề Hàm vừa mới đem roi trong tay giao cho bộ khoái, nghe được bộ đầu ân cần thăm hỏi đột nhiên xoay người lại, khó khăn chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Quân Vũ cũng đang nhìn hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện