Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

PN6-40 Nhìn xem mây cuộn mây tan


trước sau

Chương bốn mươi. Sư thúc và sư chất

Trong bóng đêm, có người đạp tuyết đến.

Mạc Nam đang nhắm mắt tĩnh tọa trong góc phòng mở mắt, sau đó liền nghe tiếng gõ cửa, ba tiếng "cốc cốc cốc", không nhanh không chậm.

Dịch Thư Vân trong chăn ngẩng đầu.

"Ngài không ngủ?" Mạc Nam đứng dậy, hỏi.

Dịch Thư Vân lại chôn khuôn mặt, buồn bực nói một chữ, "Đau..."

Mạc Nam không muốn để ý đến hắn, trực tiếp đi mở cửa, đợi sau khi thấy rõ người đến ngoài cửa, nét mặt run sợ, lập tức thấp người quỳ xuống.

"Chủ tử."

Bóng đêm kèm gió lạnh thổi vào phòng, Dịch Thư Vân ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Quân Mặc Ninh.

Quân Mặc Ninh đạp bóng đêm đi vào phòng, không nhìn Mạc Nam quỳ thỉnh an. Mạc Nam quỳ gối hai bước đóng cửa phòng, ngăn cách gió tuyết bên ngoài, sau đó cúi đầu quỳ cạnh cửa.


Dịch Thư Vân liếc mắt nhìn Mạc Nam, sau đó nhìn Quân Mặc Ninh nói, "Sư thúc người thứ lỗi, ta thật sự không dậy nổi, không thể hành lễ với người..."

"Không cần đa lễ." Giọng Quân Mặc Ninh không phân vui giận, tay lại không cho phép phản kháng vén chăn đắp trên người Dịch Thư Vân lên, nhìn một lúc sau đó lại buông xuống.

Dịch Thư Vân đáy mắt thản nhiên, trước mặt người này, ngay cả chỗ trống để phản kháng hắn cũng không có.

"Ở một trình độ nào đó, ngươi mạnh hơn ta." Quân Mặc Ninh ngồi xuống bên bàn con đầu giường, nói chuyện phiếm với Dịch Thư Vân đang lấy tay chống nửa người dậy, "Lúc ta hai mươi sáu tuổi, cũng không dám chọc ca ta như vậy."

Dịch Thư Vân cười nói, "Thư Vân thuở nhỏ bơ vơ, không người trông nom. Bây giờ thân ở Quân môn, tiên sinh, sư thúc, huynh đệ đều là nhân vật giậm chân chấn động ngũ nhạc* Trung Châu, phạm chút sai lầm tuổi trẻ ngông cuồng, không ảnh hưởng toàn cục..."


* Ngũ nhạc chỉ năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn

Quân Mặc Ninh bật cười, dường như cực kỳ hưởng thụ với mấy chữ "giậm chân chấn động ngũ nhạc" này, sắc mặt hoà nhã chuyển đề tài nói, "Ngươi biết Linh Nhi từ nhỏ đã vô cùng nhạy cảm thông tuệ, lần này, con bé nhờ ta đến cảm ơn ngươi."

Sắc mặt mờ mịt của Dịch Thư Vân thay đổi, ánh mắt rõ ràng có phần lạnh xuống, hắn tựa như tự lẩm bẩm nói, "Vẫn khiến Linh Nhi nhìn thấy rồi..."

"Không sao cả." Quân Mặc Ninh thản nhiên nói, "Con gái Quân tam, sẽ không vì một ánh mắt dâm tà liền chịu thương tổn. Cái ta tò mò là, lẽ nào Dịch Thư Vân ngươi thật sự sống ngược về mười sáu tuổi, lỗ mãng suýt chút nữa móc mắt người ta? Ngươi thật sự không sợ gia pháp của Quân đại?"


Dịch Thư Vân cũng cười đến thản nhiên nói, "Gia pháp treo cao sao không sợ? Nhưng ai bảo trùng hợp như vậy, vừa khéo đánh cháu trai nhà Tề Tây Sơn? Nhưng cũng không sao cả, nhớ năm đó sư thúc người đánh con Tề Tây Sơn đến lăn lộn đầy đất cũng không sao, một đứa cháu trai mà thôi, đối với người mà nói chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng!"

Quân Mặc Ninh cười đến càng vui vẻ, nhưng ý cười cũng không chạm đến đáy mắt, y nhìn sư chất tâm tư sâu xa như biển, chậm giọng hỏi, "Giải quyết Tề Tây Sơn đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề của ta là... tại sao ngươi phải nặng tay như thế với Tề Chiêu, ngươi từ đâu biết được hắn làm việc bất lương?"

"Làm việc bất lương?" Vẻ mặt Dịch Thư Vân ngây ngốc rõ rành rành, "Ta cũng không biết Tề Chiêu làm việc bất lương! Sư thúc, ta liền không thể phạm sai lầm giản giản đơn đơn sao..."
Quân Mặc Ninh mỉm cười nói, "Dịch Thư Vân ngươi có thể là người tùy tùy tiện tiện giản giản đơn đơn phạm sai lầm ? Huống chi tiên sinh nhà ngươi ở tại kinh thành, cháu trai lớn, ngươi gây phiền toái cho ai cũng sẽ không gây phiền toái cho tiên sinh ngươi, chút nhận thức đó ta vẫn phải có... Ngươi đã không chịu nói dễ dàng, ta đây hỏi rõ chút..."

Giọng Quân Mặc Ninh dừng lại, một tia sáng lạnh bắn ra, trong nháy mắt xuyên vào ngực Mạc Nam quỳ ở cửa. Đáng thương tiểu thị vệ một tiếng hét thảm chưa ra khỏi miệng, lại bị một luồng khí tức điểm trúng á huyệt, hắn chỉ có thể đau đến lăn lộn không tiếng động trên mặt đất!

"Sư thúc có ý gì?" Dịch Thư Vân nhíu mày hỏi.

Quân Mặc Ninh dù bận vẫn ung dung nói, "Không có ý gì, chỉ muốn hỏi Dịch đại giáo chủ một chút, "Kiến Vi Các" lai lịch thế nào?"
Ánh mắt Dịch Thư Vân đột nhiên sắc bén như đao, rồi lại lập tức thu liễm thành bộ dạng người hiền lành, dường như biến hóa vừa nãy chưa hề phát sinh.

"Sư thúc có thể cho phép Thư Vân đứng dậy nói không?" Dịch Thư Vân hỏi rất thành khẩn.

Quân Mặc Ninh đứng lên đến bên bàn tròn giữa phòng, lưng hướng về phía Dịch Thư Vân ngồi xuống, tự mình động tay châm một chén trà, chậm rãi uống. Phía sau truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt, trung gian xen lẫn tiếng Mạc Nam đau đớn nặng nề thở dốc.

Dịch Thư Vân mặc quần áo xong, chậm rãi đi tới đứng cách năm bước trước người Quân Mặc Ninh.

"Nói đi." Trời tối vắng người, Quân tam thiếu rõ ràng không muốn dài dòng.

Trên mặt Dịch Thư Vân chẳng mảy may có vẻ kinh hoảng bị người biết bí mật, hắn chỉ nhìn sư thúc dường như không gì không biết, bình thản nói, "Người khác không biết, nhưng Thư Vân đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Yến Thiên Lâu. Chuyện Kiến Vi Các, vốn cũng chưa từng nghĩ có thể giấu giếm được sư thúc."
"Ngồi xuống nói." Quân Mặc Ninh uống một ngụm trà, thuận giọng nói.

Dịch Thư Vân sửng sốt, cười khổ nói, "Nếu sư thúc muốn phạt Thư Vân, Thư Vân thản nhiên nhận lấy, nhưng có thể cầu người giải châm cho Mạc Nam trước hay không? Tất cả mọi chuyện đều do một mình ta sắp xếp, hắn là thị vệ của ta, theo lệnh ta là chức trách..."

Ngay cả ánh mắt Quân Mặc Ninh cũng không vứt cho thị vệ chịu hình ở cửa, chỉ nhàn nhạt nói, "Ngươi kéo càng lâu, hắn chịu càng nhiều, quyền lựa chọn trong tay ngươi."

Dịch Thư Vân cười khổ, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, hắn không khỏi tăng nhanh tốc độ nói, "Thời điểm ban đầu, Thư
Vân chỉ phái vài giáo chúng đắc lực của Tung Thiên giáo ẩn nấp ở kinh thành, thay ta chú ý tin tức kinh thành..."

"E rằng là tin tức đồ cổ nhà ngươi chứ gì?" Dịch Thư Vân nói câu đầu tiên đã bị Quân Mặc Ninh cắt ngang.
"Nếu sư thúc đã biết, cần gì phải vạch trần?" Khóe miệng Dịch Thư Vân lần nữa ngậm ý cười, cả người lộ ra vẻ tùy tính không chịu gò bó, trước mặt sư thúc mạnh mẽ này, bất kỳ ngụy trang gì cũng là dư thừa, hắn liền lộ ra bản tính.

"Sau đó, Kình Thiên thành từng bước lớn mạnh, khiến đám lão thần trong triều ham muốn, trong mục tiêu của bọn họ, Trung Thư Các đứng mũi chịu sào, ta liền tăng thêm một ít nhân thủ, chú ý động thái trong triều. Không nghĩ tới bọn họ thế mà bỏ gần tìm xa, nhúng tay vào Tung Thiên giáo, mới có nội loạn lần trước. Lần này trước khi hồi kinh, ta ngoại trừ quét sạch người đối lập nội bộ Tung Thiên giáo, còn điều một nhóm người rất lớn âm thầm đến kinh thành, chính thức thành lập Kiến Vi Các."

"Là vì chuyện tiên sinh nhà ngươi vào ngục?" Quân Mặc Ninh vừa nghe liền nắm bắt được lời Dịch Thư Vân còn chưa nói ra.
Dịch Thư Vân hít sâu một hơi, nói, "Tiên sinh tác phong trong sạch, Dịch Thư Vân quyết không cho phép việc tiên sinh bị ép đến tự hạ ngục xảy ra lần nữa!" Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng!

Quân Mặc Ninh trầm ngâm một lúc, rốt cuộc giơ tay lên rút ngân châm trên người Mạc Nam ra.

Tiếng kêu đau của tiểu thị vệ bị ngăn nơi cổ họng, môi dưới bị cắn rách vết máu nghiễm nhiên, quần áo cả người trong trong ngoài ngoài ướt đẫm như mới vớt ra từ trong nước. Sau khi nằm trên đất thở dốc hai ba hơi, Mạc Nam gắng gượng quỳ thẳng người dậy, dập đầu, tạ ân.

Dịch Thư Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Tề Chiêu thì sao?" Quân Mặc Ninh hỏi tiếp, "Thật không định nói rõ với tiên sinh ngươi?"

Mạc Nam đã giải châm hình, thái độ Dịch Thư Vân càng thêm thoải mái thả lỏng, "Tề Chiêu chỉ là thu hoạch trong lúc vô tình, ban đầu dự định nói với tiên sinh, thế nhưng hồi chiều, tiên sinh nói Tề Chiêu theo nề theo nếp..."
"Ngươi cho rằng tiên sinh ngươi sẽ không tin tưởng ngươi sao?" Vấn đề của Quân Mặc Ninh một cái sắc bén hơn một cái.

Dịch Thư Vân lại không để bụng, dụng tâm của hắn có lẽ không thể nói với Quân Vũ, bởi vì để tâm, cho nên kiêng dè; nhưng không có chuyện gì không thể nói với Quân Mặc Ninh, bởi vì từ trình độ nào đó mà nói, thúc cháu hai người bọn họ quá mức giống nhau.

"Tiên sinh có tin Thư Vân hay không không quan trọng, quan trọng là... nói rồi tiên sinh sẽ đi tra, tra rồi sẽ tra ra phiền phức. Tề Chiêu làm việc bất lương, chung quy sẽ có một ngày phơi bày ngoài ánh sáng, đến lúc đó hiển nhiên tiên sinh cũng hiểu toàn bộ, hà tất rơi vào bị động lúc này?" Dịch Thư Vân nói như chuyện đương nhiên.

Quân Mặc Ninh quan sát hắn mấy lần từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ánh mắt ở vị trí sau người hắn, ý vị thâm trường cười nói, "Không thể không nói, ngươi đứa học trò này còn bá đạo hơn ta đệ đệ này... Hơn nữa... Ta sợ roi mây của ca ca ta thế mà ngươi không sợ, điểm này, ngươi cũng lợi hại hơn ta!"
Quân Mặc Ninh dường như đã có được đáp án tối nay muốn có, y đứng dậy vỗ vỗ bả vai Dịch Thư Vân nói, "Cháu trai lớn, giao Quân đại cho ngươi, ta yên tâm. Hơn nữa Nhẫn Đông với Linh Nhi cũng thích ngươi, sư thúc ta không có gì khác để tặng, thuốc chữa thương có thể cung cấp vô hạn cho ngươi!"

Không đợi Dịch Thư Vân nói, Quân tam gia đã nhấc chân chuẩn bị ra cửa, trước khi đi quăng ánh mắt nhìn tiểu thị vệ quỳ cạnh cửa, y ngồi xổm xuống đón lấy ánh mắt run lẩy bẩy của đối phương nói, "Chuyện lừa gạt Kiến Vi Các, phạt qua liền đi qua. Bây giờ ta giao Quân đại cho thiếu gia nhà ngươi, từ hôm nay trở đi, tận khả năng của ngươi bảo hộ hắn chu toàn, làm được không?"

Mạc Nam suy yếu nhưng lại kiên định gật đầu.

Một viên thuốc, đặt vào lòng bàn tay, xuất hiện ở trước mắt. Mạc Nam nâng mi mắt nhìn lâu chủ trẻ tuổi của Yến Thiên Lâu, không chút do dự nuốt vào.
Đối với sự thẳng thắn của hắn Quân Mặc Ninh cười phá lên, y đứng dậy, nghênh ngang bước đi.

Thuốc, chẳng những không phải thuốc độc, mà còn là thuốc đại bổ trợ giúp đề cao công lực, thế nên nhiều năm sau đó nhị đệ tử Mạc Nam dưới tay Mạc Sâm trực tiếp trở thành người đứng đầu ngũ hành thị vệ mới mà ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng cực kỳ tán thưởng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện