Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Tam thiếu như thế


trước sau

Tề Hàm vừa nghe Tần Phong nói, sao còn nằm được, lập tức liền ngọ nguậy muốn đứng dậy. Nhưng mà tuy vết thương ngoài da đã kết mày, dù sao bệnh đã nhiều ngày, hai chân vừa mới chạm đất liền choáng váng hoa mắt một trận, sắc mặt trắng bệch.

"Hàm nhi!"

"Thiếu gia!"

Sở Hán Sinh và Tần Phong đồng thời một trái một phải đỡ lấy hắn, Sở Hán Sinh trách cứ nói, "Đi thì đi, ngươi gấp cái gì?!"

Tề Hàm dần dần mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Sở Hán Sinh lấy lòng cười cười, người cao to Sở gia bất đắc dĩ gật đầu, giúp hắn rửa mặt mặc quần áo, sau khi chỉnh đốn toàn bộ thỏa đáng, phân phó Tần Phong cầm hộp đựng thức ăn, chính mình đỡ thiếu niên chỉ bước đi cũng run lên, xuyên qua bóng đêm chưa qua giờ Dần*, đi đến tiền viện.

* Giờ Dần là từ 3 đến 5 giờ sáng.


Trong tiền viện đèn đuốc sáng trưng.

Tần Phong tự trở về phòng bếp trước, trái tim Tề Hàm liên tục đập bịch bịch, hắn cầu khẩn nhìn Sở Hán Sinh buông tay, run rẩy run rẩy quỳ xuống ở cửa thư phòng, ngay cả cửa cũng không dám vào.

Sở Hán Sinh bất đắc dĩ, cất bước tiến vào thư phòng.

Quân Mặc Ninh đang nấu cháo. Nhìn thấy Sở Hán Sinh, kinh ngạc trong phút chốc, lại lập tức khôi phục vẻ mặt hờ hững.

"Gia." Sở Hán Sinh hơi khom mình hành lễ.

Quân Mặc Ninh đứng lên nói, "Sao giờ này còn qua đây? Hàm nhi không sao chứ?"

Sở Hán Sinh nghĩ thầm giờ này không phải ngài cũng nấu cháo trong thư phòng sao, có điều lời như vậy không thể nói ra miệng. Hắn nhìn thoáng ra ngoài cửa, nói, "Ta nói với hắn chút chuyện, gia, Hàm nhi biết lỗi rồi, hắn quỳ ở cửa không dám vào."


"Bảo hắn vào đi." Giọng Quân Mặc Ninh nghe không ra tâm tình.

Sở Hán Sinh đáp lại, ra ngoài cửa giúp Tề Hàm vào thư phòng, Tề Hàm vội vã đi hai bước, lại quỳ xuống trên nền gạch xanh trong thư phòng, dập đầu thỉnh an.

Sở Hán Sinh định lấy bút cho Tề Hàm đáp lời, Quân Mặc Ninh ý bảo không cần, nói, "Nói đi. Cũng có một số việc muốn hỏi ngươi."

Đây là giải cấm thanh lệnh cho hắn.

"Tạ... Tạ tiên sinh." Tề Hàm lại dập đầu, nhiều ngày không phát ra tiếng khiến giọng nói khô khốc khàn khàn, không còn sự trong trẻo thiếu niên. Hắn đoan đoan chính chính quỳ, sư phụ ở bên, tiên sinh phía trước, trái tim của hắn đột nhiên như được giải cứu từ giữa không trung, không hoảng loạn không phân vân, bình tĩnh vững vàng đập.

"Biết sai rồi?"

Trong lòng Tề Hàm căng thẳng, nhịp tim thật vất vả mới ổn định được lại có chút rối loạn, đau đớn trên người vẫn đang kêu gào, hắn cũng không dám tùy ý phỏng đoán sẽ phải chịu cái gì, nhưng mà... một cái sai như thế, thật là sai rồi...


"Hồi tiên sinh, Hàm nhi không chăm sóc chính mình thật tốt, khiến tiên sinh lo lắng, Hàm nhi... biết sai rồi..."

Sở Hán Sinh ngồi một bên, vui mừng cười.

"Đứng lên đi." Quân Mặc Ninh đương nhiên biết Sở Hán Sinh chắc chắn đã chỉ điểm cho Tề Hàm, hơn nữa trước phạt quỳ bàn tính sau lại đánh phạt đến rách da chảy máu, đứa nhỏ chính mình nuôi mình cũng đau lòng, vì vậy công thức hoá hỏi xong liền thuận nước đẩy thuyền cho qua.

Y vân đạm phong khinh* lại khiến thiếu niên Tề Hàm một lòng chuẩn bị bị phạt sửng sốt! Đã xảy ra chuyện gì? Qua... Qua rồi? Tề Hàm ngơ ngác nhìn tiên sinh, lại nhìn sư phụ, quỳ ở đó, không nhúc nhích.

* Vân đạm phong khinh nghĩa là không màng đến điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi nhẹ nhàng như gió thổi.

Quân tam thiếu gia nổi cáu, nói với Tề Hàm lại chỉ tay vào Sở Hán Sinh, "Còn không mau đứng lên! Đánh ngươi vài cái mấy ngày nay trong mắt liền không xem ta là gia, lại phạt ngươi, còn không phản trời sao! Cút đứng lên!"
Sở Hán Sinh và Tề Hàm đồng thời nghe thấy mùi dấm chua nồng nặc!

"Tần Phong, ngươi lén lút ngoài cửa làm cái gì?" Quân Mặc Ninh dĩ nhiên cũng nghe thấy được, mặc dù y tự xưng da mặt như tường, không biết sao cũng có chút nóng lên, dưới tình cảnh này đột nhiên ngửi được mùi dấm, sao lại không được tự nhiên như vậy chứ!

Ngoài cửa, Tần Phong một tay bưng chai dấm chua lén lén lút lút lộ ra một cái đầu lại dời ra cả thân thể, hướng về phía ba người sáu con mắt có hiếu kỳ có buồn cười có tức giận nói rằng, "Ta thấy chủ tử đang nói chuyện, nên nghĩ chờ một chút, cái kia... cháo lúa mạch chủ tử nấu xong rồi, có muốn đi ăn hay không?"

"Xoảng!"

Tần Phong đau khổ đỡ trán, đây là bộ chén trà cuối cùng có thể sử dụng trong viện rồi!

"Đi đi đi, Hàm nhi, tiên sinh ngươi làm cho ngươi cháo lúa mạch, nhanh đi ăn!" Sở Hán Sinh cố nén cười, vội vàng xách đồ đệ ngốc manh còn không biết chuyện gì xảy ra như xách gà con, trò cười của gia nhà hắn không phải ai cũng có thể nhìn!
Tiện tay còn xách đi luôn một gã sai vặt chỉ lo tiếc chén trà, võ thuật không thấy tiến bộ, từ khi nào nuôi mập lá gan rồi? Chai dấm chua này thật đúng là thần lai chi bút nha!

Lúc người cao to Sở gia một tay mang theo một người đi tới phòng bếp, lại một lần nữa bị dọa sợ, một bàn tràn đầy đồ ăn này... Đây là muốn mừng năm mới? Hay là tướng gia muốn dẫn phu nhân, thiếu gia, tiểu thiếu gia tới dùng cơm vậy?

Hắn vươn một ngón tay chỉ cái bàn lại chỉ chỉ Tần Phong, muốn hắn giải thích.

Tần Phong muốn khóc, "Sở gia, liên tục mấy ngày nay đều là như thế này, khuya khoắt liền thức dậy nấu ăn, cuối cùng cũng không ăn bao nhiêu, liền chọn mấy món thanh đạm thông thường muốn ta đi đưa cho ngài, thiếu gia ngủ, mỗi ngày cũng chỉ uống chút cháo, bản thân chủ tử lại ăn ít..." Tần Phong chỉ vào một cái thùng gỗ lớn trong góc phòng, đau lòng bộc lộ hết trong lời nói, "Ngài xem, ta đều sắp biến thành cái thùng kia, thật lãng phí mà, thời tiết nóng nực đồ
ăn đều bị hư!"
"Gia ăn ít?" Sở Hán Sinh bắt được tin tức mấu chốt nhất từ trong đống tự thuật lải nhải của Tần Phong.

Tần Phong cũng không khoa trương nữa, nghiêm trang nói, "Mỗi lần chỉ ăn hai ba miếng, buổi tối ngủ cũng không lâu, không có tinh thần gì. Ta hầu hạ chủ tử mấy năm, chưa từng thấy y như vậy. Sở gia, ngài... ngài khuyên nhủ thử?"

Sở Hán Sinh chưa lên tiếng, Tề Hàm đã hổ thẹn không chịu nổi, "Sư phụ, đều là vì Hàm nhi..."

Sở Hán Sinh an ủi, "Không có việc gì, chuyện này giao cho sư phụ. Mau ăn, đừng phụ lòng tiên sinh ngươi."

Tề Hàm ngồi xuống ghế, vết thương và ghế gỗ cứng rắn tiếp xúc kéo theo đau đớn cũng không thể làm tiêu tan tự trách trong lòng hắn, thấy sư phụ gắp cho mình món khoái khẩu, hắn càng không ăn nổi.

Tần Phong vẫn còn đang bận bận bịu bịu thu dọn đồ làm bếp, đem cháo lúa mạch trước trước sau sau tốn gần hai canh giờ mới làm xong bưng lên bàn, Sở Hán Sinh múc cho Tề Hàm, rót dấm chua vào đĩa nhỏ, giục hắn mau ăn.
"Tần Phong ngươi không có đầu óc hả, nhiều món ăn như vậy nhìn là đủ rồi, còn ai nuốt trôi?" Ngoài cửa truyền tới thanh âm rất không nói lý, Sở Hán Sinh và Tề Hàm đang ngồi đứng dậy liền thấy Quân tam thiếu vẻ mặt đều là buồn bực phẫn uất bực bội cầm một nồi cháo nóng hổi đi vào, bắt bẻ nhìn một bàn gà vịt thịt cá chính mình làm, "cộp" một tiếng đặt nồi lên bàn, chỉ trỏ nói, "Đầy mỡ như thế sao ăn được! Lấy đi lấy đi, húp cháo húp cháo!"

Cuối cùng, thức ăn đầy bàn vẫn giao cho Tần tổng quản Tần Phong mày ủ mặt ê đau lòng không thôi, Quân Mặc Ninh vẫn ăn không nhiều lắm, chỉ hai ba miếng liền trở về thư phòng.

"Sư phụ...." Tề Hàm không yên lòng nói.

"Không có việc gì, ngươi ăn trước, ăn xong để Tần Phong đưa ngươi trở về, sắc trời còn sớm, trở về ngủ một lúc nữa." Sở Hán Sinh húp rột rột vài hớp cháo cuối cùng, dặn dò vài câu, cũng đi ra cửa.
Trong nắng sớm mờ mờ, Quân Mặc Ninh chưa trở về thư phòng, mà để nguyên quần áo ngủ trên giường trúc trong viện, sương sớm dày đặc trong chốc lát thấm ướt dung mạo tuấn tú của y.

Sở Hán Sinh quỳ bên giường, ôn nhu nói, "Gia, Hán Sinh làm ngài đau lòng."

Quân Mặc Ninh mở mắt, cười nói, "Giữa ngươi với ta không cần như vậy. Ngồi đi."

Sở Hán Sinh đứng dậy ngồi xuống một băng đá cạnh bên.

"Chỉ là Hàm nhi mất tích một ngày một đêm, đột nhiên khiến ta có cách nhìn không giống với tình hình hiện nay," Giọng Quân Mặc Ninh dưới buổi sớm tinh sương ánh mặt trời chưa dâng lên lộ ra mơ hồ mênh mông, "Bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp mấy năm nay, Quân tam đột nhiên muốn ra ngoài."

"Gia, đổi thành người khác, đã sớm không ngồi yên được rồi," Sở Hán Sinh cũng bùi ngùi, "Tới Trung Châu hơn hai mươi năm, nhưng hai phần ba thời gian lại ở trong biệt viện nho nhỏ này. Người đời làm sao có thể tin, Quân tam thiếu ngông cuồng tự cao tự đại sẽ an an phận phận bị tù tám năm."
"Lòng có thiên hạ thì thân không ràng buộc, lần này Hàm nhi gặp nạn, khiến ta đột nhiên cảm thấy không có năng lực vì ngoài tầm với," ở trong viện vô cùng an ninh khiến Quân Mặc Ninh buông xuống tất cả đề phòng và cảnh giác, "Lần này là Hàm nhi, lần sau thì sao? Cửu ca đã trở về, ân ân oán oán giữa y và Tào Mặc đã liên lụy Huyên nhi; cha ta đi bước nào hay bước ấy trên triều đình; hai vị huynh trưởng đi lại giữa triều đình và giang hồ; Nhẫn Đông và Bán Hạ phiêu bạt thiên nhai..."

"Gia," Sở Hán Sinh hiếm khi cắt ngang lời Quân Mặc Ninh, "Tâm tư ngươi gắn liền với người nhà là chuyện tốt, nhưng nếu bọn họ vẫn trói gà không chặt, ngài muốn đi ra ngoài Hán Sinh hết sức tán thành, nhưng mà, tướng gia, công tử cũng không nên trở thành gông xiềng ràng buộc gia..."
"Nếu bọn họ không ràng buộc lấy ta, Quân Mặc Ninh sống đời này có ý nghĩa gì đâu?"

Quân Mặc Ninh nhìn khuôn mặt kiên nghị của Sở Hán Sinh, tiếp tục nói, "Ngươi, và Hàm nhi, cũng vậy."

Trong góc hành lang gấp khúc, Tề Hàm thân thể gầy gò đứng thẳng tắp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

---------------------

Lời tác giả: Tam thiếu như thế chính là tam thiếu trong lòng tuiiiii!!!

Lời editor: Tam thiếu này biệt nữu quá, không quen, không quen, không quen!!!

À mà sẵn tiện đoạn này tạm ngưng ở đây cũng không cần hóng mấy với lại xuất hiện thêm nhân vật mới *chỉ chỉ Nhẫn Đông với Bán Hạ* nên tui quyết định tạm ngưng chính văn nhảy qua phiên ngoại 2 cái nha. Sẽ quay lại sớm thôi, mãi iuuu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện