Nơi này vốn dĩ tối đen như mực nhưng đôi mắt của hai người lại vô cùng sáng, qua lớp cửa kính xe được đóng kín mít lại càng giống những ngôi sao xa xôi ở trên bầu trời.
Hai người ngay lập tức đổ về phía sau, Diệp Dung nhẹ nhàng hôn môi Hạ Hựu Nhiên, kích thích thần kinh mẫn cảm của nàng.
Những ngón tay đan vào nhau, đột nhiên có tiếng xe vang lên.
"Có người tới."
Diệp Dung dừng lại, tóc tai đã tán loạn.
Cả hai đều cố gắng kiềm chế, chỉ là......!Càng kiềm chế lại càng muốn bộc phát.
Cô nói với giọng khàn khàn: "Vẫn là không nhịn được, em kín miệng một chút, đừng kêu ra tiếng."
Hạ Hựu Nhiên ngẩn người trong giây lát.
Đến khi Diệp Dung cúi người xuống nàng lập tức hiểu ra, lấy tay bịt kín miệng.
Cửa xe đóng kín mít khiến cho người bên ngoài không thể nhìn được các nàng đang làm gì.
Tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe kia lướt qua hai người, đèn xe còn có thể chiếu rọi một ít khung cảnh bên trong.
Hạ Hựu Nhiên vẫn đang mặc chiếc váy gợi cảm kia, làn váy bị hất lên như có gió thổi qua, vải vóc bên dưới không ngừng xộc xệch.
Chờ chiếc xe kia đi hẳn, Diệp Dung mới bắt đầu hôn nàng, cắn nàng......!
Hạ Hựu Nhiên tự cảm thấy mình bỉ ổi.
Rõ ràng cô đã biết chiếc xe đó là của anh mình nhưng lại không hề lo lắng chuyện bị phát hiện, ngược lại còn kích động ôm lấy Diệp Dung, nắm chặt cánh tay cô, "Em cũng muốn làm cho chị, lần trước......!tự nhiên lại bỏ đi."
"Ừm." Diệp Dung chờ mong nhìn nàng.
Hai người đổi tư thế hôn, Hạ Hựu Nhiên bắt chước nép mình xuống như Diệp Dung lúc nãy.
Không ai có thể nhìn được góc khuất này, nàng lại càng phóng túng.
......!
Sau khi kết thúc, Diệp Dung còn dùng sức cắn tai nàng, để lại cả dấu răng như muốn đánh dấu chủ quyền.
Cô hỏi Hạ Hựu Nhiên, "Lão bản, chị làm có tốt không?"
"Tốt......" Hạ Hựu Nhiên vừa trả lời vừa liếm môi, hệt như con mèo mới ăn vụng cá.
Không cần hỏi cũng biết, nàng vô cùng hài lòng với màn phục vụ vừa rồi.
Diệp Dung tận hưởng xong dư vị thì lắc đầu tiếc nuối: "Nếu ở trên giường sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, lão bản có muốn thử lại hay không?"
"Nữa á......" Hạ Hựu Nhiên sợ hãi.
Nàng cảm thấy vừa rồi khá tốt, nói nhỏ: "Em sợ sáng mai dậy không nổi.
Ngày mai em còn phải đi thu âm bài hát mới, hơn nữa hôm nay lại còn lén ra ngoài, nếu quản lý mà biết nhất định chị ấy sẽ nháo nhào lên......!em còn có thể sống sao?"
Diệp Dung lần đầu tiên nghe được chuyện này, cảm thấy Hạ Hựu Nhiên giống như đứa nhỏ yêu sớm sợ bị phụ huynh phát hiện, cô thật sự không nỡ.
Cô ngồi thẳng lên rồi nói: "Giờ chị chở em về, lúc nào muốn thì nhắn tin cho chị.
Lão bản yên tâm, chị sẽ online 24/24.
Nếu cảm thấy không hài lòng với dịch vụ của chị, có thể cho điểm kém."
Hạ Hựu Nhiên tự hỏi: Nàng còn có thể chấm điểm sao?
Nếu như có thể, nàng khẳng định sẽ không cho điểm kém.
Cùng Diệp Dung làm chuyện này rất thoải mái, nàng sẽ cho 9 điểm, 1 điểm còn lại để dành cho lần sau.
Diệp Dung vừa nói nếu ở trên giường sẽ thể hiện xuất sắc hơn nữa.
Nghĩ đến lại buồn, Hạ Hựu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống.
Làn gió mát nhẹ thổi qua, tựa như một buổi hẹn hò hóng mát.
Đến tiểu khu nàng ở, Diệp Dung dừng xe, cố ý kéo áo khoác của nàng xuống và nói: "Chà, ướt cả rồi.
Nhớ đi tắm đó."
Hạ Hựu Nhiên để cô tuỳ ý ăn đậu hũ, cảm nhận những hơi ấm cuối cùng rồi lại nhìn Diệp Dung luyến tiếc.
"Muốn nói gì sao?" Diệp Dung dựa vào cửa xe, vươn người về phía trước, ghé sát tai để nghe nàng nói.
Hạ Hựu Nhiên sau khi do dự một lát thì đánh bạo nói: "Thật ra bên trong còn ướt hơn, còn chị?"
Diệp Dung sửng sốt, không ngờ Hạ Hựu Nhiên sẽ dám nói như vậy.
Đến khi lấy lại tinh thần thì Hạ Hựu Nhiên đã chạy mất dép, đứng ở cổng lớn vẫy tay với cô, thật là......!Thật là hư đến mức muốn kéo nàng trở lại đây.
Diệp Dung ngửa người ra sau, nhắm mắt lại, sao có thể không ướt được?
......!
Hạ Hựu Nhiên thức dậy khá muộn.
Tối hôm qua lúc trở về vẫn không sao, đến sáng nay mới cảm thấy mệt mỏi quá độ.
Nàng cứ nằm ở trên giường không muốn đứng dậy.
Chu Phàm Nhân đi tới gõ cửa và nói: "Nay chị có làm há cảo trứng, Hạ Hạ, lát nữa em phải ăn nhiều vào đó.
Chị thấy gần đây em tập nặng quá, hôm qua còn đi đứng xiêu vẹo."
Cái đó không phải do tập nặng.
Là bị Diệp Dung khi dễ.
"Dạ." Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng thu dọn gọn gàng, búi tóc thành hình củ hành.
Đêm qua Diệp Dung phục vụ rất chu đáo, ngoại trừ khúc cuối có cắn lỗ tai thì không để lại thêm dấu vết gì trên người nàng.
Ra khỏi phòng nàng liền lấy lại tinh thần, ngấu nghiến gắp đồ ăn.
Đây chính là nhược điểm của việc vận động quá sức, rất dễ đói bụng.
"Mỗi lần nhìn Hạ Hạ ăn lại có cảm tưởng ca hát đang cản đường mình vậy, đáng lẽ phải đi làm đầu bếp mới đúng." Chu Phàm Nhân hưng phấn nói.
Cố Tri Canh ngồi bên cạnh còn phối hợp vô cùng ăn ý, đưa bát của mình ra, "Chu đầu bếp, cho em xin bát nữa."
"Em cũng vậy." Hạ Hựu Nhiên cười theo.
Mà Diệp Diệc Hàm ngồi ở góc bàn hoạch hoẹ nói: "Mấy người còn trách tôi tối không về ngủ, Hạ Hựu Nhiên, rốt cuộc đêm qua mấy giờ về, tiếng tắm rửa ồn muốn chết."
Ngày hôm qua khi Hạ Hựu Nhiên trở về thì Diệp Diệc Hàm vẫn còn đang nấu cháo điện thoại, nàng ồ một tiếng, nói: "Đi xem đấu giá, đã báo trước với Thượng tỷ."
"Cô cũng được lắm." Diệp Diệc Hàm nói, "Tôi vừa mới nói sẽ cùng bạn trai đi xem đấu giá, hôm qua cô liền đi? Gấp như vậy thì có cửa tham dự không? Hay là đứng ngoài cổng hóng gió."
Nói cứ như thể Hạ Hựu Nhiên có ý đồ với bạn trai của cô.
Hình Thiên Húc như vậy, ai thèm để ý chứ.
Bất ngờ một giọng cười vang lên.
Cố Tri Canh buông đôi đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, "Bình thường tôi cũng ít cười lắm, trừ khi nhịn không được mà thôi."
Hạ Hựu Nhiên suýt chút nữa thì bị sặc.
Nàng biết vì sao Diệp Diệc Hàm mới sáng sớm đã gây sự.
Hôm nay là ngày chương trình sẽ phát sóng, nhưng mấy ngày qua ekip vẫn tuyệt nhiên không đăng gì về cô.
Nếu không phải Thượng Văn Vân thương tình mua thuỷ quân* cho cô, nàng cũng không biết trong chương trình có tồn tại người này.
*Thuỷ quân: những account, nick ảo được mua chuộc để sử dụng Internet nâng hoặc dìm các nghệ sĩ, tác phẩm.
Diệp Diệc Hàm giống như bị mất trí, đặt mạnh cái ly xuống bàn, vắt áo lên vai rồi nói, "Nhóm chúng ta sao lại có một kẻ như vậy? Mỗi ngày đều như một con chó, vô tích sự, chỉ có ăn là giỏi.
Cái nhóm này sớm muộn gì cũng tan rã!"
Cố Tri Canh là người ăn nhiều nhất nên tưởng mình đang bị móc mỉa, cô nhìn Diệp Diệc Hàm, nghiêm túc nói: "A......!Người điên mà cũng biết nói chuyện?"
Hạ Hựu Nhiên vỗ vỗ tay cô, "Chị ta nói em."
Cố Tri Canh nói: "Vậy thì đúng là điên thật rồi."
Diệp Diệc Hàm ở trong nhóm nổi điên cũng không phải lần một lần hai, Thượng Văn Vân cũng không quản nổi cô thì nói gì đến ba thành viên còn lại.
Chu Phàm Nhân rót thêm ly sữa cho hai người: "Cứ kệ cô ta đi, mặc kệ cô ta, mấy đứa xem chị có thèm quan tâm đâu."
Việc tập luyện càng ngày càng khẩn trương, thường thường sẽ có lão sư đến hướng dẫn.
Buổi trưa, Hạ Hựu Nhiên nhận được tin từ ban tổ chức hội đấu giá, nói là kim cương mua hôm qua đã hoàn tất thủ tục, hôm nay nàng có thể đi lấy rồi, nếu không tiện thì bọn họ có thể gửi két sắt.
Hạ Hựu Nhiên đang chuẩn bị nhắn tin trả lời thì Thượng Văn Vân chạy tới vẫy vẫy tay với nàng, "Hạ Hạ!"
"Dạ? Có chuyện gì hả chị?" Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc sớm đi lấy nhẫn rồi chụp hình gửi Diệp Dung, như vậy các nàng sẽ sớm gặp lại.
"Lão bản gọi em vào văn phòng."
"A? Diệp Dung tới." Đôi mắt Hạ Hựu Nhiên bỗng nhiên sáng ngời, hưng phấn chạy đi thay quần áo.
Thượng Văn Vân nhìn nàng hoài nghi, "Diệp Dung? Chị ta thì liên quan gì, chị đang nói lão bản của chúng ta, Kỳ Văn Dương."
Hạ Hựu Nhiên: "............!À."
Thật sự xấu hổ, đặc biệt xấu hổ.
Ngày hôm qua Diệp Dung luôn miệng gọi nàng là lão bản nên hiện tại cứ nghĩ đến cô là trong đầu liền nghĩ đến hai chữ này.
Nàng yên lặng lau mồ hôi, "Lát nữa em sẽ đi."
Thái độ thay đổi thất thường như vậy khiến Thượng Văn Vân hoang mang, đáng sợ hơn nữa là trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ.
Hạ Hựu Nhiên có ý với Diệp Dung, nàng cũng để ý Diệp Dung!
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Diệc Hàm đang luyện rap nhìn qua và hỏi: "Hạ Hựu Nhiên đi gặp lão bản để làm gì? Tại sao mọi người thì tập luyện còn nàng lại lên văn phòng của lão bản?"
"Em quản nhiều như vậy làm gì? Tự lo thân mình trước đi, lúc nãy lão sư phê bình em rất nhiều lần, nói kỹ năng của em ngày càng xuống dốc, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm đó." Thượng Văn Vân nghiêm khắc phê bình cô, hy vọng cô có thể để tâm đến những thiếu sót của bản thân.
"Tại sao lúc nào cũng là em? Hạ Hựu Nhiên có thể lười biếng trốn đi chơi thì tại sao em không được phép nghỉ ngơi thư giãn? Phân biệt đối xử cũng không cần lộ liễu như vậy, hay là nàng có đại gia bao nuôi đúng không?"
Thượng Văn Vân nhíu mày, "Em nói linh tinh gì đó? Nếu còn để chị nghe thấy những lời này một lần nữa thì đừng nghĩ đến những hoạt động tiếp theo.
Chẳng hiểu em đang nghĩ gì nữa."
Diệp Diệc Hàm bất mãn hừ một tiếng, "Vậy em có thể đi vệ sinh chứ?"
Cô cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.
Đi vệ sinh chỉ là lấy cớ, thực chất cô muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Hạ Hựu Nhiên đi gặp lão bản để làm gì, không chừng nàng đang quan hệ bất chính với người nào đó.
Hạ Hựu Nhiên vừa đến cửa, lão bản liền nở nụ cười nhiệt tình chào hỏi nàng, "Hạ Hạ, mau vào đây xem ai đến gặp em này."
Một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế, chải chuốt cẩn thận từ đầu đến chân, là ảnh đế thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh —— Phương Nam
Phương Nam, nổi tiếng khi còn rất trẻ, cùng lúc đạt cả 3 danh hiệu ảnh đế trong nước và chiến thắng ở Liên hoan phim quốc tế Cannes cũng trong năm đó.
Không những vậy, hắn còn mở công ty riêng, tự mình điều hành và đầu tư kinh doanh, năm ngoái còn lọt vào top đại gia Forbes.
Hạ Hựu Nhiên vốn đang không vui, nhìn thấy anh trai liền sáng mắt, kích động gọi: "Ca, sao anh đến mà không báo trước cho em?"
Biểu tình của Phương Nam có chút lạnh nhạt, nếu nói đang tức giận thì lại quá uể oải, giống như đã phải chịu đả kích và không thể hồi phục trong một sớm một chiều.
Hắn ngẩng đầu nhếch môi, miễn cưỡng cười nói: "Hôm qua không phải nói sẽ tặng em đồ quý sao, em không muốn anh đến thăm à?"
"Tất nhiên là không, em rất vui." Hạ Hựu Nhiên ngồi xuống cạnh hắn, nhìn sắc mặt của hắn lo lắng, "Anh không khoẻ à?"
"Ừ, hôm qua cả đêm không ngủ." Phương Nam nhìn chằm chằm muội muội nhà mình và hỏi: "Tối qua em ngủ ngon không?"
"Cũng không ngon lắm, tụi em phải tập luyện rất lâu."
"À, tập luyện hả......" Phương Nam lấp lửng.
Lão bản vội vàng xua tay nói: "Tôi chưa bao giờ bắt ép Hạ Hạ cả, vẫn luôn khuyên em ấy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhưng vì sắp phát hành album nên quản lý và các lão sư đều khắt khe hơn."
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, "Là do tụi em tự nguyện, công ty tốt với em lắm."
Phương Nam hoài nghi nhìn Hạ Hựu Nhiên, sau đó lấy ra một cái hộp từ trong túi, "Anh đến là để đưa nó cho em.
Lúc trước có nói sẽ tặng em sợi dây chuyền kim cương hồng, em xem thử có thích hay không."
Hạ Hựu Nhiên liền hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.
Nhớ đến hình ảnh anh trai ở buổi đấu giá cố gắng lấy được dây chuyền cho nàng, cô độc và thê lương, trong lòng nàng xúc động, cảm thấy chiếc vòng cổ này thật loá mắt, "Cảm ơn ca ca, em rất thích nó."
"Thật không?" Phương Nam nhìn nàng, ngữ khí có chút chua chát "Tại sao hôm qua anh gọi video em lại không trả lời? Sáng nay anh muốn gặp em, gọi điện thì em không bắt máy."
Hạ Hựu Nhiên: "............"
Tối qua mệt mỏi rã rời thì làm sao mà nàng nhớ được.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa đáng thương của anh trai, Hạ Hựu Nhiên áy náy, "Xin lỗi anh, do em không thấy, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Lần sau phải ưu tiên anh trên hết!"
"Dạ!"
Phương Nam đã cảm thấy thoải mái hơn.
Nhất định là do ngày hôm qua nhìn nhầm, muội muội ngoan như vậy sao có thể ở trong gara làm chuyện xấu với Diệp Dung cơ chứ.
Còn mệt hắn ở ngoài gara trông chừng cả đêm, đề phòng có người đi vào quấy rầy các nàng.
Kỳ Văn Dương nói: "Tôi sẽ để Hạ Hạ nghỉ ngơi một ngày, hai anh em đi chơi vui vẻ."
Ngày thường Phương Nam cũng