Hạ Hựu Nhiên ngập ngừng hỏi: "Chị có thích không?"
Ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Lúc nào cũng toàn hỏi chị, vậy em có thích không?" Diệp Dung hỏi lại nàng.
"Em tặng cho chị mà, miễn chị thích là em cũng thích."
Khi tặng một món quà, nếu người nhận thích nó thì bản thân người tặng cũng sẽ vui theo.
Hạ Hựu Nhiên chờ mong nhìn cô.
Diệp Dung cầm chiếc nhẫn, ngón tay vân vê viên kim cương, "Thích chứ, trị giá cả trăm triệu bạc, ai mà không thích?"
Lần này cô nói chữ "Thích" rất hờ hững, quay sang thấy Hạ Hựu Nhiên vẫn cao hứng như cũ.
Dường như chỉ cần một chữ "Thích" cũng sẽ khiến nàng vui vẻ, rất dễ dàng thoả mãn.
Thật kỳ lạ.
Diệp Dung nghĩ hồi lâu vẫn không biết giải thích cảm giác này ra sao, lấy tay đóng lại hộp nhẫn, "Chờ chị một lát."
"Hả?" Hạ Hựu Nhiên tò mò nhìn cô.
Diệp Dung xuống xe, lúc quay lại trên tay xách thêm một chiếc vali nhỏ có mã khoá, "Này là do trợ lý của chị chuẩn bị, hơi lố chút."
"Như vậy cũng yên tâm hơn mà." Hạ Hựu Nhiên vô cùng trân quý chiếc nhẫn kim cương, trước đó đều cất kỹ trong két sắt, đến hôm qua mới chịu lấy ra.
Diệp Dung đang tính mở khoá vali thì ngừng tay lại, quay đầu nhìn nàng, "Đoán thử xem chị để mật mã là gì."
"Ngày hội đấu giá?"
"Không cần lo lắng." Diệp Dung vặn mật mã và mở chiếc vali ra: "Là ngày chúng ta gặp nhau, đến lấy đi."
"Cho em ạ?"
"Chứ em nghĩ sao?"
Hạ Hựu Nhiên kinh ngạc chớp chớp mắt, lập tức nhớ đến chiếc vòng tay mà lần trước Diệp Dung lấy cho nàng.
Diệp Dung xoay ổ khoá về phía Hạ Hựu Nhiên, ngầm hiểu là để nàng tự đi lấy.
Hạ Hựu Nhiên cũng không khách khí, hào hứng lấy đồ, vừa thò tay vào vali nàng đã sửng sốt.
"Là hộp nào ạ?" Nàng mờ mịt nói.
"Em đoán đi, nếu đoán đúng thì là của em, còn nếu đoán sai......" Diệp Dung lười biếng ngả lưng ra sau ghế.
Hạ Hựu Nhiên lấy ra một chiếc hộp, bên trong là một đôi khuyên tai bằng hồng ngọc, mở tiếp một hộp khác thì là vòng cổ làm từ đá Saphire và kim cương......!Nàng càng mở càng thất vọng, đến cuối cùng mới lấy ra được chiếc vòng tay kia.
Vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"Em còn có thể lấy nó không?" Hạ Hựu Nhiên lí nhí hỏi.
"Đoán xem."
"Em nghĩ là có thể." Hạ Hựu Nhiên lấy hết can đảm đeo chiếc vòng lên tay, thấp thỏm liếc trộm Diệp Dung.
Diệp Dung không ngăn cản nàng nhưng cũng không nói sẽ cho nàng.
Cô khởi động xe đi thẳng về phía nhà hàng.
Giữa đường nhận được cuộc gọi của Dương lão sư.
Dương lão sư vừa mới kết thúc công việc, chuẩn bị mời Diệp Dung ăn cơm, ai ngờ đâu quay qua quay lại Diệp Dung đã chạy mất tăm.
"Chẳng phải chính miệng cô nói không ăn cơm với tôi sao.
Chỗ cũng đã đặt xong cả rồi sao có thể lãng phí như vậy được.
Đúng lúc cô bé này vừa mới biểu hiện rất tốt nên tôi chở em ấy đi khen thưởng."
"Tôi nghi ngờ cô căn bản không phải đến gặp tôi." Dương lão sư thở phì phò nói.
"Bây giờ cô mới sáng mắt ra à."
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng bíp bíp.
Hạ Hựu Nhiên lo lắng hỏi: "Dương lão sư giận rồi, phải làm sao đây?"
Diệp Dung nói: "Thế này đi, chị chở em về sau đó lại đón cô ấy đi ăn cơm, em thấy sao?"
Cách này cũng không ổn.
Diệp Dung dừng xe, "Vậy nên đừng nói với chị mấy lời như thế, một khi chị nổi giận thì thật sự sẽ chở em về lại đó."
"Em biết rồi." Hạ Hựu Nhiên tháo dây an toàn, không dám lo chuyện của Dương lão sư nữa.
"Lúc nãy chưa nói hết, nếu như em đoán sai." Diệp Dung hơi dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của Hạ Hựu Nhiên liền bật cười, "Nếu như em đoán sai......!thì tặng cho em hết đó."
"Tặng cho em hết?" Hạ Hựu Nhiên kinh ngạc, năm món trang sức, món nào cũng xa xỉ đắt đỏ.
"Ừ, lúc đầu muốn phối một bộ đồng màu cho em, nhưng có mấy món kiểu dáng không đẹp lắm nên chuyển qua chọn những màu hợp với em."
Bảo sao trợ lý của cô lại chuẩn bị cả vali mã khoá.
Hạ Hựu Nhiên vừa định lên tiếng lại bị Diệp Dung giành trước, cô nói: "Không cần khách sáo, chị mua những món trang sức này là vì vừa nhìn đã thấy chúng rất hợp với em, không phải dựa vào giá trị cao hay thấp.
Được rồi, đi ăn thôi, từ lúc xuống máy bay đến giờ chị chưa có gì bỏ bụng hết."
Nói cách khác, cô đáp máy bay xong là lập tức đến chỗ Hạ Hựu Nhiên.
Có những lời tuy rất bình thường, nhưng nếu nó được xuất phát từ một người đặc biệt thì cảm giác sẽ vô cùng mãnh liệt.
Hạ Hựu Nhiên hỏi: "Em mượn chiếc vali được không?"
Diệp Dung hào phóng đưa vali cho nàng.
Lúc đi vào nhà hàng, Hạ Hựu Nhiên còn ôm khư khư nó như thể báu vật.
Cũng may là đặt phòng riêng, nếu không Diệp Dung còn định đuổi hết người đi, cô nói: "Ôm chặt vào, đừng để mất."
"Em biết rồi." Hạ Hựu Nhiên nghe lời càng ôm vali chặt hơn.
Căn phòng dành cho 2 người, bố trí không tệ.
Vừa vào bàn ăn, Diệp Dung liền cúi đầu nhìn di động, đầu tiên là gõ tin nhắn, không bao lâu thì chuyển qua gọi điện.
Ban đầu thì vui vẻ, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười lạnh, khúc giữa còn nổi cơn tam bành.
Lúc đồ ăn được dọn lên, Diệp Dung nhíu mày nói: "Em ăn trước đi, chị còn có chút việc."
Hạ Hựu Nhiên đặt chiếc vali xuống cạnh chân, lau sơ qua bát đũa rồi bắt đầu nướng thịt.
Miếng thịt tươi ngon mọng nước, sau khi được phết nước xốt và nướng lên thì bỏ vào trong chén của Diệp Dung, Diệp Dung cũng không hề khách sáo, ăn sạch sành sanh.
Hai người phối hợp rất ăn ý, Diệp Dung nói chuyện nửa tiếng đồng hồ mới tắt điện thoại và mắng: "Mấy cái tài khoản PR thật sự không muốn sống nữa mà.
Thời đại nào rồi còn lôi vấn đề đồng tính ra nói, muốn vả mặt bọn họ ghê."
"Chị bớt nóng đi mà." Hạ Hựu Nhiên đưa nước trái cây cho Diệp Dung.
Nếu là ngày thường, Diệp Dung nhất định sẽ gây hấn và phát tiết cho hả giận.
Nhưng khi nhìn Hạ Hựu Nhiên, cô không còn muốn trút giận nữa, tức cái gì mà tức, thịt nàng nướng không phải rất thơm sao?
Diệp Dung thật sự mệt mỏi nên lúc về để cho Hạ Hựu Nhiên lái xe.
Cô dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không nói mình muốn đi đâu, Hạ Hựu Nhiên đành phải tự quyết chở cô về căn nhà lần trước.
Sợ Diệp Dung ngủ trên xe không thoải mái nên đến nơi Hạ Hựu Nhiên liền gọi cô dậy.
Diệp Dung híp mắt, khoé mắt đỏ hoe vì mới ngủ dậy, nói: "Có muốn vào nhà chị chơi không? Chỉ có điều hôm nay chị không tiếp đãi em được, buồn ngủ quá."
"Không sao, em tự mình về được."
Diệp Dung ném chìa khoá xe cho nàng, "Em lái xe chị về đi.
Ngày mai nếu rảnh chị sẽ đến chỗ em, còn nếu không thì em qua chỗ chị."
Hạ Hựu Nhiên đáp ứng, ôm chiếc vali nhỏ nhìn Diệp Dung, do dự hỏi: "Vậy......! từ nay em không còn là lão bản nữa vì chị đã trả hết nợ cho em rồi, đúng không ạ?"
Lời nói mang theo luyến tiếc.
Diệp Dung phân tích, "Cũng đúng, như vậy đi, ban ngày em vẫn là lão bản, còn ban đêm......!ban đêm, chị sẽ là lão bản."
Lần trước cũng là trên chiếc xe này, Diệp Dung hết cắn môi rồi cắn tai nàng, luôn miệng gọi nàng là lão bản, hỏi nàng chất lượng phục vụ có tốt không, còn nói muốn được làm công lâu dài.
Hạ Hựu Nhiên nghĩ đến mà đỏ cả mặt.
Diệp Dung ấn ngón tay lên cửa xe và nói: "Bảo bối, hiện tại chị là lão bản, em biết nên làm gì rồi chứ?"
Hạ Hựu Nhiên bỏ chiếc vali xuống, mặt đỏ như trái cà chua.
Diệp Dung vốn định trêu nàng, nhưng ngẫm lại hai ngày nay cô đều ngủ không đủ giấc, nếu còn đi khi dễ Hạ Hựu Nhiên thì e sẽ trở thành người đầu tiên đột tử trên giường mất.
"Được rồi, tha cho em đó, nhớ lời chị dặn ngày mai chưa?"
"Dạ......!nhớ rồi."
Trong đêm tối, Hạ Hựu Nhiên lái chiếc Rolls Royce Phantom độc nhất trong cả thành phố trở về ký túc xá.
Nàng cầm chiếc vali nhỏ, cổ tay đeo một chiếc vòng kim cương đen.
Tuy là ban đêm nhưng vòng tay vẫn lấp lánh toả sáng.
Chiếc vòng này là nhân vật chính trong buổi đấu giá trang sức, giá của nó đã được công bố trên mạng là 52 triệu.
......!
Thu âm xong, công ty để cả nhóm có thời gian nghỉ ngơi.
Hạ Hựu Nhiên bắt đầu nhìn thời gian, cứ qua một giờ nàng lại phân vân có nên lấy chìa khoá xe chủ động đi tìm Diệp Dung hay không? Hay là chờ một chút, có khi Diệp Dung còn đang ngủ, bây giờ mà đi sẽ quấy rầy cô.
Mãi đến khi nhận được tin nhắn của Diệp Dung.
【Chị đang ở dưới lầu.】
Hạ Hựu Nhiên xách túi chạy nhanh xuống dưới lầu.
Diệp Dung còn đang định gọi điện thoại thì đã thấy nàng xuống đến nơi, mỉm cười nói, "Gấp như vậy làm gì? Hôm qua bảo em ở lại nhà chị em còn không vui."
Hạ Hựu Nhiên lên xe ngồi và cài dây an toàn, "Hôm nay chúng ta đi đâu ạ?"
"Khách sạn."
Diệp Dung cố ý trêu nàng, Hạ Hựu Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì di động vang lên, Diệp Dung nhìn lướt qua và nói: "Giờ mà em nghe máy thì hôm nay chúng ta không đi chơi được rồi......"
Hạ Hựu Nhiên lập tức tắt di động, Diệp Dung kinh ngạc nhìn nàng, "Bảo bối, em nhớ chị đến vậy sao?"
Cô cứ nghĩ mình đã rất sốt ruột rồi, không ngờ Hạ Hựu Nhiên lại còn sốt ruột hơn cả cô.
Nói xong, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, Hạ Hựu Nhiên do dự không biết nên làm thế nào, nhìn qua Diệp Dung.
"Bắt máy đi."
Thượng Văn Vân như ngồi trên đống lửa, "Quản lý Diệp, tôi biết bây giờ chị rất tức giận, nhưng xin chị hãy chở Hạ Hạ về.
Hiện tại trên mạng đang nổi lên một scandal rất tệ, cảm phiền chị."
Hạ Hựu Nhiên nhìn về phía Diệp Dung.
Diệp Dung hừ một tiếng, "Quản lý của bên em có thành kiến với chị nhỉ.
Rõ ràng chị còn chưa làm gì mà cô ta đã cho rằng chị đang tức giận, lại còn không cho em đi ra ngoài."
"Thượng tỷ nói vậy vì lo cho em chứ không phải có thành kiến gì với chị đâu.
Xin lỗi chị." Hạ Hựu Nhiên giải thích, "Thượng tỷ tốt tính lắm, chị ấy rất quan tâm em."
"Ừ......"
"Chị cũng quan tâm em, quan tâm nhiều hơn cả chị ấy."
Diệp Dung không nói gì làm Hạ Hựu Nhiên cũng không dám xuống xe.
Nàng nắm chặt di động, lén nhìn Diệp Dung, sau đó nhanh chóng hôn lên má Diệp Dung một cái.
"Hôn má thì có ích gì?" Diệp Dung quay sang nhìn nàng, Hạ Hựu Nhiên thức thời hôn sang chỗ khác.
Hai cánh môi dán vào nhau, so với những nụ hôn trước đây còn mãnh liệt hơn.
Diệp Dung chồm dậy đè Hạ Hựu Nhiên ra ghế, cắn môi của nàng, sau đó thăm dò trong miệng, quyết liệt chiếm hữu.
Hạ Hựu Nhiên để mặc cho Diệp Dung tuỳ ý khi dễ mình, quần áo bởi vì vậy mà xộc xệch theo.
Đến khi Diệp Dung đòi nợ xong rồi nàng mới lùi ra sau.
Nụ hôn này cả hai người đều tốn không ít sức lực, có chút thở dốc.
Diệp Dung xoa xoa môi, "Được rồi, không giận em.
Chị thấy quản lý bên đó đối xử với em không tệ, trước tiên cứ về công ty xem có chuyện gì xảy ra."
Hạ Hựu Nhiên vui vẻ đồng ý.
Bị người khác bịa chuyện vu khống tạo scandal mà còn hớn ha hớn hở, sợ là cũng chỉ có một mình nàng.
Diệp Dung quay xe trở về, đến công ty hai người vội vàng đi vào.
.
ngôn tình hài
Trong văn phòng, Thượng Văn Vân đang sắp xếp công việc cho bộ phận PR, mọi người đều kịch liệt gõ bàn phím, không khí vô cùng căng thẳng.
Hạ Hựu Nhiên đẩy cửa đi vào hỏi: "Thượng tỷ, có chuyện gì......"
"Có người đặt điều vu khống em, trên mạng hiện tại rất gay gắt, không chừng sẽ là một scandal lớn."
Điều này quả thật nực cười.
Hạ Hựu Nhiên trước nay đều không quảng bá rầm rộ, sau một năm ra mắt cũng rất ít kết thù oán với ai, ngoại trừ những hoạt động công khai với nhóm, nàng hiếm khi xuất hiện trước đám đông.
Thượng Văn Vân đợi các nàng ngồi xuống rồi đưa chiếc máy tính bảng qua, "Mấy ngày nay tranh thủ đang hot nên chị giúp em PR một chút.
Cũng chỉ là những video tập vũ đạo, hát hò, luyện đàn bình thường thôi, nhưng hôm qua có đăng một bài về CP."
Vừa nói cô vừa nhìn thoáng qua Diệp Dung, thấy Diệp Dung không có vẻ gì là tức giận mới dám tiếp tục: "Chính là ship em với quản lý Diệp.
Sau khi chương trình phát sóng, rất nhiều cư dân mạng chèo thuyền 2 người.
Chị cũng thấy không có vấn đề gì nên tiện thể mở một topic luôn, ai ngờ qua hôm nay nó đã bị biến chất."
Hạ Hựu Nhiên nhìn topic hiện trên màn hình, tiêu đề là: 【Thiên tài dương cầm X Mỹ nữ quản lý.
Ai hiểu thì nhảy hố, siêu cấp ngọt! Anti ra chỗ khác chơi!】
Bên dưới toàn bộ là poster và ảnh chụp màn hình từ chương trình, nào là trói dây xích, ngắt hoa hồng, kabedon*......!Kéo